Tủ Quần Áo Thông Đến Thời Cổ Đại, Tôi Trở Thành Quân Sư Giúp Nam Phản Diện Lên Ngôi Vua

Chương 31: Sẽ sống

"Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi. Thương đội làm ăn phát đạt, Hữu Hiền Vương sẽ có đủ thực lực để lật đổ Tả Hiền Vương, nắm quyền triều chính. Còn Ngài có được bạc, ắt có thể khiến cho quân Bắc Cương hùng mạnh. Sau này, khi Hữu Hiền Vương lên ngôi, ắt sẽ giúp ngài một tay, hai nước hòa hảo cũng là phúc lớn cho bá tánh."

Nói xong, sứ giả lại tiến lên chắp tay.

"Hữu Hiền Vương biết Hàn lão tướng quân đang cần Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao để cứu mạng. Chỉ cần ngài đồng ý hợp tác, chúng ta sẽ được tặng một hộp Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, coi như bày tỏ thành ý."

Vừa dứt lời, mấy vị phó tướng bên cạnh đồng loạt ngẩng đầu, nhìn Tiêu Mặc Đình với vẻ mặt nóng lòng.

Họ đều từng chịu ơn Hàn lão tướng quân, muốn cứu mạng ông.

Muốn cứu mạng thì phải có thuốc!

Tiêu Mặc Đình vẫn giữ nguyên sắc mặt, không để lộ chút cảm xúc nào.

"Việc này ta sẽ cân nhắc. Tần Trảm, tiễn sứ giả ra ngoài."

Đợi hai sứ giả ra về, Tần Trảm vội vàng tiến lên.

"Điện hạ, Đại Nghiệp luôn là kẻ thù của Đại Lương, không thể tin lời Hữu Hiền Vương!"

Tiêu Đại Bảo lại cau mày, "Nhưng thương thế của Hàn lão tướng quân rất nặng, chỉ có Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao mới cứu được mạng ngài. Triều đình Đại Lương không chịu ban thuốc, nếu cứ kéo dài, e là tính mạng Hàn lão tướng quân khó giữ."

Tiêu Mặc Đình thản nhiên nói: "Đại Bảo, trách nhiệm của tướng lĩnh trấn giữ biên cương là gì?"

"Bảo vệ bờ cõi, chống giặc ngoại xâm!"

"Phong Sa Quan là tuyến phòng thủ đầu tiên, cũng là tuyến phòng thủ quan trọng nhất của Đại Lương." Tiêu Mặc Đình lạnh lùng nói: "Hàn lão tướng quân trấn giữ Phong Sa Quan hơn ba mươi năm, nhiều lần dẫn quân đánh lui quân địch, chưa từng để quân Đại Nghiệp công phá. Nếu Đại Nghiệp nắm được tình hình quân sự biên quan, lại thêm một lượng lớn binh lực muốn công hạ Phong Sa Quan sẽ dễ như trở bàn tay. Lúc đó, quân địch tràn vào sẽ thẳng tiến đến tận kinh thành."

"Hữu Hiền Vương không phải người cùng tộc với chúng ta, chắc chắn có mưu đồ khác! Ta sẽ không tin hắn!"

Tiêu Đại Bảo bừng tỉnh đại ngộ, lập tức quỳ xuống: "Là thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn, suýt nữa mắc mưu Đại Nghiệp!"

Tiêu Mặc Đình phẩy tay, bảo hai người lui ra.

Một mình y ở lại trong trướng, suy nghĩ miên man.

Trong lòng y từng một lòng nhiệt huyết, có niềm tin kiên định chỉ vì muốn bảo vệ Đại Lương.

Nhưng giờ đây, y lại có chút hoang mang.

Một triều đình như thế này, liệu những gì y và các tướng sĩ đổ máu có thật sự xứng đáng?

Tiêu Mặc Đình ngẩng đầu, nhìn chiếc tủ đứng sừng sững trong trướng.

Tâm trạng phiền muộn, y muốn tìm người tâm sự.

"Thần Nữ đại nhân, không biết người có rảnh không, ta muốn trò chuyện với người."

"Người thấy ta nên làm thế nào?"

...

Làng Thanh Sơn.

Bạch Vi lái xe về trang trại, Đại Hoàng liền vẫy đuôi chạy đến cứ quấn lấy cô.

"Gâu! Gâu!"

"Ngoan!" Bạch Vi mỉm cười xoa đầu nó, lấy một cái đùi gà từ trong tủ lạnh của xe ra ném cho nó.

Từ khi cô cứu Đại Hoàng, nó đã ở lại trang trại không đi nữa.

Dì Trương trước đây đã từng bán Đại Hoàng cũng thấy áy náy với nó, thấy Đại Hoàng thích cô như vậy, liền nói muốn tặng Đại Hoàng cho cô nuôi.

Bạch Vi đứng trong sân, chơi với Đại Hoàng một lúc.

Về xe định uống nước, lúc này cô mới nhìn thấy chữ viết trên tủ.

Bạch Vi vô cùng ngạc nhiên.

Tiêu Mặc Đình bình thường quyết đoán chưa bao giờ do dự, chẳng lẽ anh gặp chuyện phiền lòng gì sao?

Trên tủ hiện lên những dòng chữ dày đặc, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ.

"... Thần Nữ đại nhân, Hàn lão tướng quân cả đời trung nghĩa, cùng ta trấn giữ biên cương mấy chục năm, tại sao đến cuối cùng triều đình lại không chịu ban cho một hộp thuốc cứu mạng?"

"Ta và các tướng sĩ liều chết chiến đấu, thiếu thuốc men, ăn cỏ cây, gặm vỏ cây, nhiều tướng sĩ nhiều năm chưa từng về nhà, ngay cả khi mẫu thân già qua đời, nguòi thân ốm đau cũng không thể về. Vậy mà họ vẫn kiên quyết trấn giữ biên cương. Các tướng sĩ đã hy sinh nhiều như vậy, nhưng vẫn không được đối xử công bằng..."

"Một triều đình như thế này, những gì chúng ta làm có thật sự xứng đáng?"

Vô số chữ viết hiện lên trên ván gỗ rồi nhanh chóng biến mất.

Bạch Vi nín thở.

Bình thường Tiêu Mặc Đình rất ít nói, cô chưa từng thấy anh nói nhiều như vậy.

Xuyên qua không gian và thời gian, cô dường như nhìn thấy y tràn đầy nhiệt huyết, nhưng lại không có chỗ để báo đáp đất nước.

Cô suy nghĩ một chút, cầm phấn viết lên ván gỗ.

...

Tiêu Mặc Đình viết liền một mạch mấy chục dòng, nhắm mắt lại, thở nhẹ ra một hơi.

Y là hoàng tử, thân phận đặc biệt.

Những lời này, y không thể nói ra, cũng không thể nói với bất kỳ ai.

Bao năm chịu đựng bất công, y chỉ có thể quỳ xuống tạ ơn hoàng thượng, nếu có nửa lời oán trách, chính là bất trung bất nghĩa, chính là có ý đồ mưu phản.

Mà giờ đây, y cuối cùng cũng tìm được một người để tâm sự.

"Thần Nữ đại nhân, cảm ơn người, nếu những điều ta vừa nói làm phiền đến người, xin người hãy thứ lỗi."

Đúng lúc y chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy trên tấm gỗ hiện lên những dòng chữ thanh tú.

"Tiêu Mặc Đình, những gì anh làm rất vĩ đại! Cũng rất xứng đáng! Vạn dân đều kính mộ anh!"

"Bởi vì anh bảo vệ không phải triều đình, mà là hàng ngàn hàng vạn bách tính Đại Lương, anh hùng trong lòng họ là anh, chứ không phải triều đình!"

"Chiến công là của các anh, chiến lợi phẩm cũng là của các anh, tuyệt đối không nhường cho Tiêu Thụy!"

"Triều đình không giúp anh, tôi giúp!"

"Triều đình không nuôi dưỡng binh sĩ Bắc Cương, tôi nuôi!"

"Triều đình không ban thuốc cho tướng sĩ bị thương, tôi ban!"

"Hàn lão tướng quân sẽ sống, bởi vì có tôi, chỉ cần tôi còn sống, ông ấy nhất định phải sống!"

Từng dòng chữ hiện lên rồi biến mất trên ván gỗ.

Tiêu Mặc Đình nhìn không chớp mắt.

Hốc mắt y hơi nóng lên, cảm xúc dâng trào, trong l*иg ngực như có thứ gì đó muốn vỡ òa.

Thì ra phía sau y không phải là không có ai, còn có nữ tử vô hình này kiên định đứng về phía y!

Ánh mắt hoang mang của Tiêu Mặc Đình dần trở nên kiên định.

Giờ y đã biết mình phải làm gì.

"Thần Nữ đại nhân, Trấn Bắc Vương Tiêu Mặc Đình sẽ đi theo hướng người chỉ dẫn."

Bên ngoài trướng vang lên tiếng ồn ào.

Tiếng kêu kinh hãi của y quan vang lên.

"Hàn lão tướng quân sắp không xong rồi!"

Sắc mặt Tiêu Mặc Đình sa sầm, lập tức đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.

Đến trướng soái, liền thấy Hàn lão tướng quân mặt mày tái nhợt, khóe miệng dính máu, hơi thở thoi thóp.

"Phụ thân!" Hàn Quế Anh liền nhào đến bên giường, khóc nức nở.

Tiêu Mặc Đình bước nhanh tới.

"Sư tỷ, ta đi tìm quân y."

Hàn Quế Anh nức nở nói:

"Điện hạ, quân y nói không có dược liệu, bảo ta... chuẩn bị hậu sự cho người..."