Tủ Quần Áo Thông Đến Thời Cổ Đại, Tôi Trở Thành Quân Sư Giúp Nam Phản Diện Lên Ngôi Vua

Chương 9: Đơn hàng lớn

Cô gái này ăn mặc như một cô gái nông thôn, không ngờ lại là một bà chủ giàu có kín tiếng, còn sở hữu một khu du lịch nhà vườn!

Bạch Vi lấy điện thoại ra, "Đặt cọc hai mươi nghìn tệ, trước trưa mai phải giao hàng, tôi cần thịt lợn tươi."

Nếu không phải do thiếu vốn, cô nhất định sẽ mua hẳn một trăm con lợn.

"Không vấn đề." Ông chủ quầy thịt cười toe toét, "Đảm bảo thịt tươi ngon, sạch sẽ."

Hôm nay ông ta không buôn bán gì khác nữa!

Chỉ chuyên tâm phục vụ vị thần tài Bạch Vi này!

Vài ông chủ quầy thịt xung quanh nhìn thấy mà thèm thuồng, liền vây lại hỏi.

"Bà chủ có cần thịt cừu không? Tôi sẽ chặt và giao hàng tận nơi, giá cả ưu đãi."

"Tôi bán thịt bò, giá cả phải chăng."

"Gia cầm tươi sống, gϊếŧ mổ tại chỗ, giao miễn phí đến tận trang trại."

"Lấy mỗi thứ một ít, nhưng phải chuyển đến địa điểm tôi chỉ định nhé."

Bạch Vi phẩy tay, mỗi loại lấy hai trăm cân.

Trong doanh trại vẫn còn gạo lứt, trước tiên cứ thêm chút thịt rau cho họ để giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt, đợi khi có tiền sẽ mua thêm gạo trắng và bột mì.

Cô yêu cầu các ông chủ thuê người vận chuyển tất cả những thứ này, bởi vì muốn vận chuyển đồ, cô phải bỏ chúng vào trong tủ quần áo, một mình cô không thể nào khuân vác nhiều như vậy.

Mấy ông chủ cười đến méo xệch cả miệng, liên tục gật đầu.

"Bà chủ cứ yên tâm, cô chỉ chỗ nào, chúng tôi sẽ đặt đến chỗ đó."

Bạch Vi đặt cọc hai mươi lăm nghìn tệ, rồi lại đạp xe về làng.

Đúng giờ tan học, một đám học sinh tiểu học đeo cặp sách, tay cầm xiên nướng, vừa đi vừa nhảy nhót, vừa ăn vừa nô đùa bên đường.

Bạch Vi nhìn mà cay cay khóe mắt.

Cô nghĩ đến Tiêu Lục Cân và cả những đứa trẻ khác trong doanh trại, chúng cũng trạc tuổi học sinh tiểu học, vậy mà chúng lại phải chiến đấu trên chiến trường, tính mạng lúc nào cũng bị đe dọa.

Cô nhớ lại mấy chục năm trước, khi giặc Nhật xâm lược, đất nước lâm nguy, một đội quân thiếu niên đã đứng lên chiến đấu anh dũng chống lại quân thù!

Từng tấc đất, từng tấc máu, chiến dịch Tùng Sơn* là trận đánh bi tráng nhất trong lịch sử kháng chiến chống Nhật.

*Nếu muốn tìm thông tin về chiến dịch này thì các bác search ‘chiến dịch Songshan’ là có thông tin bản tiếng anh nha.

Những đứa trẻ trong đội quân này hầu hết đều dưới mười lăm tuổi, bằng tuổi Tiêu Lục Cân, đứa nhỏ nhất mới chín tuổi, hơn bảy nghìn đứa trẻ đã hy sinh anh dũng để bảo vệ quê hương, vì nước quên thân mình!

Cuộc sống tươi đẹp hôm nay, đều là do máu của họ đổi lấy!

Bạch Vi hít một hơi thật sâu, vừa đạp xe, vừa kẹp điện thoại giữa đầu và cổ, gọi cho cửa hàng tạp hóa trong làng.

"Dì Trương, dì có sữa không, dì có bao nhiêu cháu lấy bấy nhiêu! Sữa tươi dành cho trẻ em cũng lấy, cả sữa chua uống Yili QQ Star nữa!"

"Rồi thêm kẹo sữa Thỏ Trắng, còn nữa..."

Sữa tươi và kẹo sữa dành cho những đứa trẻ như Tiêu Lục Cân.

Trẻ con mà, phải ăn những thứ giúp chúng phát triển thêm.

Cửa hàng tạp hóa trong làng bán toàn hàng giá rẻ, chất lượng tuy không bằng hàng hiệu, nhưng giá cả lại rất bình dân.

Bạch Vi đạp xe đến nơi, từ xa đã thấy dì Trương đứng trước cửa hàng tạp hóa, đang lau nước mắt.

Bên cạnh còn có hai người đàn ông, đang khiêng một con chó vàng lớn bị trói bằng dây thừng lên cân.

Con chó vàng bị bịt mõm, bốn chân bị trói chặt, nhìn dì Trương kêu ư ử như van xin, nước mắt rưng rưng.

Bạch Vi nhận ra đó là con chó giữ nhà của dì Trương, cô vội vàng nhảy xuống xe, "Dì Trương, sao dì lại bán Đại Hoàng đi?"

"Haizz, buôn bán ế ẩm, hàng hóa tồn đọng bán không được." Dì Trương dụi dụi khóe mắt ướt nhòe, nức nở nói, "Nhà dì nợ nần chồng chất, sắp đến hạn đóng học phí cho con rồi. Hai người này trả ba trăm tệ mua Đại Hoàng, dì chỉ đành... chỉ đành..."

Một người đàn ông ngậm điếu thuốc, dùng ngón tay nhúng nước bọt để đếm tiền, "Vẫn là thịt chó quê các bà nuôi mới thơm, hầm canh thì ngon tuyệt cú mèo."

"Gâu..." Đại Hoàng dường như hiểu được lời dì Trương, cuối cùng cũng không giãy giụa nữa, nước mắt lăn dài.

Người đàn ông còn lại nhìn Đại Hoàng chằm chằm với vẻ thèm thuồng, lấy ra hai mươi tệ đưa cho dì Trương.

"Cho hai chai rượu trắng, tối nay ăn thịt chó nhậu..."

"Chát!" Bạch Vi gạt mạnh tay hắn ra, nói lớn, "Còn muốn ăn thịt chó hầm canh à? Đại Hoàng không bán!"

Nói xong, cô quay sang dì Trương, hất hàm nói.

"Dì, trong cửa hàng tạp hóa của dì còn tồn bao nhiêu đồ ăn, cháu lấy hết."

Dì Trương đang lau nước mắt, nghe vậy liền sững sờ.

"Bạch Vi à, cháu... cháu nói gì cơ? Cháu lấy hết?"

Bạch Vi gật đầu, "Còn cần ba nghìn thùng sữa tươi, một nghìn thùng sữa chua uống Yili QQ Star, hai nghìn gói kẹo sữa Thỏ Trắng... À, có thịt hộp không, lấy cháu bốn nghìn thùng!"

Hai người đàn ông bên cạnh cũng ngây người, điếu thuốc trên miệng rơi xuống đất.

"Không... không, cái này..." Dì Trương sợ đến nỗi nói không nên lời, vội vàng đưa tay sờ trán Bạch Vi, "Bạch Vi à, cháu có phải bị sốt không, sao lại nói nhảm thế này? Dì đưa cháu đến trạm xá ngay."

"Dì Trương, cháu thật sự muốn mua." Bạch Vi mỉm cười, lấy ra năm xấp tiền, "bịch" một tiếng đặt lên tủ kính, "Đây là tiền đặt cọc."

Năm mươi nghìn tệ chẵn!

Số tiền này cô đã rút trên đường về làng.

"Cháu thật sự mua à?" Dì Trương trợn tròn mắt, mồ hôi túa ra trên trán, "Cháu mua nhiều thứ như vậy để làm gì?"

Bạch Vi đã bịa sẵn lý do, "Bạn cháu làm từ thiện, muốn gửi đồ cứu trợ cho người dân vùng nghèo khó, nhờ cháu mua hộ."

"Thật sao?" Ánh mắt dì Trương bỗng chốc vui hẳn lên, "Bạch Vi à, cháu đúng là cứu dì rồi, dì đang lo không bán được số hàng này đây."

Nhưng vừa nói xong, bà lại vỗ tay lo lắng.

"Nhưng mà cửa hàng của dì nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy thùng hàng tồn, lấy đâu ra mấy nghìn thùng."

"Dì không có địa chỉ nhà máy sản xuất sao, đến nhà máy lấy hàng chứ." Bạch Vi nhắc nhở, rồi bổ sung thêm một câu, "Dì Trương, cháu mua nhiều như vậy, dì phải tính cho cháu giá sỉ nhé. Còn nữa, dì phải tìm người giúp cháu chuyển đến nông trại."

Người trong làng không mua được đồ đắt tiền, để tiết kiệm chi phí, dì Trương đều tự mình đến nhà máy lấy hàng.

Dù phải giúp dì Trương làm ăn, nhưng cô cũng không chịu thiệt.

"Được rồi, chắc chắn rồi." Dì Trương cười toe toét, "Đồ từ thiện mà, dì sao lại kiếm tiền bất chính, coi chừng lại bị trời đánh! Mỗi món dì chỉ lấy cháu thêm một hào, coi như tiền công vận chuyển!"

Dù chỉ kiếm thêm một hào, nhưng số lượng nhiều như thế cũng là một khoản tiền lớn rồi!

Bạch Vi gật đầu, "Vâng, cháu sẽ lập danh sách, phiền dì đến các nhà máy mua hàng giúp cháu."

Nói xong, cô lấy giấy bút ra viết.

"... Ngoài những thứ trên, còn cần thêm một nghìn gói lạp xưởng, ba mươi nghìn thùng mì ăn liền."

Bạch Vi viết đến đây, ngẩng đầu nhìn tủ hàng trong cửa hàng tạp hóa.

Tầng dưới cùng của tủ kính bày vài đôi giày vải lót bông phủ bụi, kiểu dáng lỗi mốt, nhưng giá rất rẻ, chỉ hai mươi tư tệ.

Người trong làng thường làm việc đồng áng, thích những thứ rẻ mà tốt, đôi giày vải lót bông này tuy trông quê mùa, lại là hàng không rõ nhãn hiệu, nhưng nó bền, rẻ, lại giữ ấm, đi trên tuyết không bị trơn trượt.

Hiện tại Bạch Vi không đủ ngân sách, những món hàng vỉa hè mà người giàu coi thường này lại rất phù hợp với người thời xưa.

"Giày vải lót bông, lấy cho cháu ba mươi nghìn đôi, tất chân tạm thời lấy sáu mươi nghìn đôi để đi thay đổi."

Viết đến đây, Bạch Vi chợt dừng bút.

Cô mải mua sắm, không để ý tính toán giá cả, số đồ cô mua cộng lại đã vượt quá một trăm vạn tệ.

Mười lăm vạn tệ trong tay cô đã dùng hết, bây giờ cô đang chờ điện thoại của Chu Dực Xuyên.

Không biết bộ đồ uống bằng bạc kia có thể bán được bao nhiêu tiền.

Số vật tư cô ghi trên giấy, đều là những vật phẩm thiết yếu giúp binh lính Đại Lương vượt qua mùa đông lạnh giá, nếu bộ đồ uống bằng bạc kia không bán được nhiều tiền như vậy, thì cô sẽ không mua được nhiều như thế.

Bạch Vi lập tức gọi cho Chu Dực Xuyên.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Trong điện thoại vang lên tiếng tút tút.

Bạch Vi gọi liên tục mấy lần đều không được, mồ hôi lạnh trên trán cô liền túa ra.

Chu Dực Xuyên tắt máy, hơn nữa đến giờ vẫn chưa liên lạc lại, chẳng lẽ anh ta là lừa đảo?