Nữ Cascadeur Vạn Nhân Mê

Chương 17

Cánh tay người đàn ông tê liệt, nhưng hắn ta biết lần này bị bắt quả tang e là khó mà yên ổn, hung hăng quát Tô Bạt Nghiên: “Con nhóc này, kêu la cái gì!” Hắn ta cố chịu đau giật lại điện thoại.

Người phụ nữ tóc ngắn rất nhanh trí, hét lên: “Tôi sẽ báo cảnh sát!”

Người đàn ông vừa nghe đến báo cảnh sát liền hoảng hốt, Tô Bạt Nghiên nhân cơ hội đó né người, ném chiếc điện thoại vào đám đông. Người đàn ông sợ những thứ trong điện thoại bị lộ, vội vàng quay người đi giành lại điện thoại, nhưng bị mấy thanh niên trai tráng kịp thời phản ứng khống chế, bẻ ngược hai tay ra sau lưng, ấn hắn ta xuống đất.

Trên xe buýt náo loạn như vỡ chợ. Những hành khách ngồi xa thì hỏi chuyện gì đã xảy ra, lưu manh ở đâu, rồi vươn cổ hóng hớt; những hành khách ngồi gần thì hùa theo la ó, nhiều người cùng lúc lấy điện thoại báo cảnh sát, hoặc nhân cơ hội đánh hội đồng kẻ xấu.

Bà cụ bị điện thoại rơi trúng đầu cũng không than phiền, mở điện thoại ra xem, thấy bên trong toàn ảnh chụp và video nóng bỏng, tức giận mắng:

“Đồ vô liêm sỉ, đáng lẽ phải xử bắn từ lâu rồi!”

Rất nhanh đến trạm tiếp theo, cảnh sát nhận được tin báo đã đến, đưa tên biếи ŧɦái và tang vật là chiếc điện thoại đi, liên tục cam đoan với những hành khách đang phẫn nộ rằng nhất định sẽ xử lý nghiêm minh theo pháp luật. Tô Bạt Nghiên chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Cảm ơn chú cảnh sát!” Thế là trên xe lại vang lên những tiếng cảm ơn cảnh sát và vỗ tay.

Tô Bạt Nghiên kéo người phụ nữ tóc ngắn là nạn nhân ra phía sau xe. Đám đông hóng hớt đã tản ra, nhường lại không ít chỗ trống, hai người ung dung ngồi xuống. Người phụ nữ biết ơn nói: “Em gái, hôm nay thật sự nhờ có em.”

Người phụ nữ tóc ngắn tên là Niên Huy Hiền, đến bệnh viện Dụ Xuyên thăm người bệnh. Hai người vừa gặp đã thân, ngồi nói chuyện với nhau suốt quãng đường. Đến trạm, Niên Huy Hiền và Tô Bạt Nghiên lưu luyến chia tay, mỗi người một ngả.

Lúc này đã hơn bốn rưỡi chiều, Tô Bạt Nghiên trở về tầng bệnh của mình thì bị y tá Kiều chặn lại: “Tiểu Nghiên, sao cháu lại chạy lung tung nữa rồi!”

“Cháu chỉ đến viện dưỡng lão thăm ông Lý, ông Lâm thôi, không đi xa đâu.” Tô Bạt Nghiên nào dám nói thật, đành lấy ông Lý ra làm lá chắn.

Y tá Kiều vẫn chưa hết giận, cảnh cáo cô: “Không đi xa? Cháu còn muốn đi đâu nữa? Sau này tuyệt đối không được như vậy nữa, nếu không tôi sẽ mách mẹ cháu, để bà ấy dạy dỗ cháu.”

Tô Bạt Nghiên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nịnh nọt, cuối cùng cũng xoa dịu được y tá Kiều.

Trở về phòng bệnh thay quần áo, không lâu sau, Tô Bạt Nghiên nhận được điện thoại của Kiều Xuân Nghi. Cô còn tưởng y tá Kiều đổi ý đi mách mẹ, hóa ra là siêu thị nơi Kiều Xuân Nghi làm việc phải tăng ca, dặn con gái lấy thẻ cơm trong ngăn kéo tủ đầu giường tự đi ăn cơm.

Chạy nhảy bên ngoài cả buổi chiều, Tô Bạt Nghiên đã đói lả. Cô đến căng tin bệnh viện mua một bát lớn cháo kê, một phần khoai tây xào chua cay và hai phần cơm hộp, rồi mang về phòng.

Tay xách nách mang đi đến dưới lầu khu nhà bệnh nhân, Tô Bạt Nghiên nhìn thấy Niên Huy Hiền đang ngồi bên bồn hoa, mắt đỏ hoe, vẻ mặt tiều tụy.

“Chị Niên?”

Niên Huy Hiền ngẩng đầu lên, thấy cô bé cao ráo đã ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ mình trên xe buýt đang nhìn mình, cố gượng cười: “Là Tiểu Nghiên à, trùng hợp thật đấy.”

“Chị không sao chứ? Trông chị sắc mặt không được tốt.” Tô Bạt Nghiên hỏi. “Có chuyện gì vậy?”

Niên Huy Hiền lắc đầu: “Không có gì, chỉ là hôm nay đến tháng, người hơi khó chịu.”