Nữ Cascadeur Vạn Nhân Mê

Chương 12

Kiều Xuân Nghi không hiểu gì cả, vết máu ở cửa phòng bệnh đã được nhân viên vệ sinh lau sạch, ga trải giường và quần áo cũng đã được thay mới. Nhưng khuôn mặt tái nhợt của Tô Bạt Nghiên và lớp băng gạc dày hơn ở cổ tay cô vẫn nhìn thấy rõ, Kiều Xuân Nghi giật mình suýt nữa thì đánh rơi hộp cơm trên tay: “Nghiên Nghiên, đây là sao vậy?”

Y tá Kiều vừa mắng Tô Bạt Nghiên một trận vẫn chưa hết giận, lại bước vào giải thích: “Còn không phải tại bạn học của Nghiên Nghiên sao, tự đi mà không nhìn đường, suýt nữa thì ngã, Nghiên Nghiên vì đỡ bạn mà bị kéo ngã theo, vết thương bị rách ra. Lại phải khâu thêm ba mũi nữa.”

Tô Bạt Nghiên nịnh nọt cười toe toét, Kiều Xuân Nghi không thể cưỡng lại nụ cười của con gái, xoa mạnh đầu cô: “Đúng là đồ ngốc! Sau này không được như vậy nữa.”

Kiều Xuân Nghi nấu há cảo ba vị cho cô, mở nắp hộp cơm ra, mùi thơm nóng hổi phả vào mặt khiến người ta thèm thuồng, Tô Bạt Nghiên ngồi trên giường, mắt sáng long lanh, Kiều Xuân Nghi đưa thìa cho cô: “Cẩn thận tay, ăn từ từ thôi.”

Tô Bạt Nghiên vẫn giữ đúng lễ nghi thời xưa, để mẹ ăn trước. Kiều Xuân Nghi cố gắng nghiêm mặt, xúc hai miếng bằng thìa, Tô Bạt Nghiên mới vui vẻ bắt đầu ăn.

Há cảo ba vị, ba vị ở đây là cá tươi, thịt lợn nạc, tôm tươi bỏ chỉ đen, ba thứ này được băm nhuyễn làm nhân, dùng bột mì nhào với lòng trắng trứng cán thành vỏ bánh mềm dẻo, bọc nhân lại thành hình há cảo, thả vào nước sôi luộc chín, sau đó chan nước dùng gà trong, một bát há cảo thơm ngon, đẹp mắt ra đời.

Đây là món khoái khẩu của Tô Bạt Nghiên gần đây, tuy Kiều Xuân Nghi đôi khi hơi hậu đậu, thần kinh thô, nhưng lại rất giỏi quan sát sở thích của con gái.

Nhìn cô dùng thìa xúc há cảo ăn ngon lành, Kiều Xuân Nghi đột nhiên thở dài: “Con bé ngốc này, không biết cả ngày vui vẻ vì cái gì.”

Tô Bạt Nghiên: “Hả?” Cô đúng là nằm cũng trúng đạn.

Kiều Xuân Nghi không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của con gái, chỉ lắc đầu ra hiệu cho cô tiếp tục ăn, đợi Tô Bạt Nghiên ăn xong há cảo, còn uống hết cả nước dùng, mới lên tiếng: “Nghiên Nghiên, hôm nay bạn học con đến, chắc con cũng biết chuyện bảo lưu kết quả học tập rồi chứ?”

Hóa ra trước đây Tô Bạt Nghiên kiên quyết muốn bỏ học đi làm minh tinh, Kiều Xuân Nghi bất lực, không cho cô làm thủ tục thôi học, mà chỉ tìm mọi cách để bảo lưu kết quả học tập một năm. Mặc dù sau khi tự tử, Tô Bạt Nghiên đã trở nên bình thường và lý trí hơn, nhưng Kiều Xuân Nghi vẫn không dám nói với cô, sợ cô lại nhắc đến chuyện cũ.

Tô Bạt Nghiên đặt thìa xuống, gật đầu: “Con biết rồi.”

“Con nghĩ sao?” Kiều Xuân Nghi cẩn thận hỏi.

Tô Bạt Nghiên nghĩ sao ư? Tô Bạt Nghiên nhất định phải đi học!

Kiếp trước, cô được nuôi dạy như con trai từ nhỏ, từ năm ba tuổi đã được ông nội dẫn theo dạy dỗ, vô cùng mong muốn có thể giống như ông nội năm xưa, thi đậu tam nguyên, khoác áo bào đỏ cưỡi ngựa dạo phố, sau đó lập nghiệp trên quan trường, phong hầu bái tướng, quang tông diệu tổ.

Ai ngờ kỵ binh Hung Nô đột kích Thịnh Châu, ông nội thề chết không đầu hàng người Hung Nô, một câu “Lũ man di cũng dám xâm phạm Thiên triều” đã chọc giận thủ lĩnh Hung Nô, bị bắn tên xuyên tim mà chết ngay trong thành.

Ai có thể ngờ rằng cậu ấm Tô Bạt Ngôn nổi tiếng thần đồng của nhà họ Tô Bạt lại là nữ nhi? Cô sớm đã được nha hoàn đưa đi thay đồ nữ, trốn trong nhà nông, nhờ vậy mới thoát khỏi cuộc truy lùng diệt cỏ tận gốc của người Hung Nô.