Kể từ khi giới tính thứ hai phát triển trong xã hội loài người, trong lòng mỗi người đều tự có một thước đo tiêu chuẩn, đó là - Beta chính là thứ không đáng tiền, vô giá trị. Gia đình nào sinh ra một đứa con Beta đều phải dành dụm tiền cho nó từ nhỏ, nỗ lực tồn tại được thì mới có được chỗ đứng trong xã hội ngày nay.
Đối với những gia đình sinh ra con cái Alpha hoặc Omega thì khác. Alpha đồng nghĩa với sức mạnh và sự xuất sắc. Bọn họ trời sinh sẽ được tầng lớp nắm quyền trong xã hội chấp nhận và có thể dễ dàng nhận được sự ưu đãi ở trường học, nơi làm việc hay thậm chí ở bất kỳ giai đoạn nào, họ đều có thể thoải mái tiếp nhận những ưu đại đó.
Omega là sự lựa chọn đối tác đầu tiên của Alpha và họ cũng là những người được xã hội yêu mến, bởi vì Alpha luôn có thiện cảm với họ, bất luận là ánh mắt hay hành động đều sẽ được ưu ái hơn.
Tuy nhiên, tiêu chuẩn kép đã ăn sâu vào trong gốc rễ này ở Yến gia lại khác. Người xưa vẫn nói, Beta tuy là bị liên tục, nhưng xinh đẹp Beta cũng không nằm trong một số đó.
Ngôn Văn Gia vẫn còn nhớ rằng cậu đã phân hóa thành Beta khi cậu mười bốn tuổi. Khi đó, chỉ có bác sĩ gia đình có mặt mới nói lời chúc mừng với cậu. Còn cha mẹ cậu im lặng như chết. Mẹ cậu càng thể hiên rõ ràng sau khi nhìn cậu với vẻ thất vọng, bà quay người rời khỏi phòng ngủ, chỉ nhờ người giúp việc chăm sóc cậu sau khi cậu vừa mới phân hóa xong.
Sau này, dường như cơ thể cậu cuối cùng cũng biết mình sắp bước vào tuổi dậy thì. Chiều cao của cậu nhanh chóng phát triển, khuôn mặt tuyệt mĩ và trông cậu ngày càng đẹp hơn.
Những vết tàn nhang vốn trông xấu xí dường như là sự tỉ mỉ của ông trời, chúng chỉ khiến cậu trông trẻ con hơn trên đôi má trắng như tuyết.
Từ đó trở đi, mẹ cậu sẵn sàng nhắc đến cậu với người ngoài, và sẽ nói với mọi người: “Con trai tôi có thể được gọi là Beta, nhưng nó cũng xinh đẹp không kém gì Omega.”
Ngôn Văn Gia đột nhiên trở thành chủ đề trong giới xã hội của cha mẹ cậu. Mọi người đều biết rằng chỉ cần có người khen ngợi vẻ ngoài xinh đẹp của cậu, cha mẹ Ngôn sẽ thực sự hạnh phúc.
Điều này cũng dẫn đến việc sau khi Ngôn Văn Gia được nhận vào đại học, cha Ngôn và mẹ Ngôn đã không ngừng chuẩn bị cho cậu một đối tượng để kết hôn.
Những mục tiêu đó đều là Alpha, bởi vì cậu không hề thua kém Omega nên yêu cầu của họ đối với bạn đời của cậu cũng tăng vọt, từ việc kết hôn với một Beta nhà giàu có, cho đến bây giờ - người đó nhất định phải là Alpha!
"Làm thế nào con có thể tìm thấy một Beta? Gia Gia, hãy ngoan ngoãn và đừng yêu những Beta đó ở trường, con biết không? Liệu con có còn nhớ dì Chu hay không? Dì ấy đã đề cử cho con một đối tượng kết hôn không tồi, là Alpha, họ Trần, còn lớn hơn con hai tuổi…”
Ngôn Văn Gia nghe vậy có chút không kiên nhẫn, có chút cáu kỉnh trả lời: "Mẹ, con mới hai mươi hai tuổi, con không muốn kết hôn sớm như vậy."
Tì Ca bị con trai cắt ngang, cau mày nói: "Mới hai mươi hai? Gia Gia, cha con và ta đã quyết định kết hôn khi chúng ta gặp nhau năm mười chín tuổi. Con đã hai mươi hai rồi!"
Ngôn Văn Gia nhắm mắt lại, cầm máy liên lạc, nín thở không nói.
"Quy định liên bang quy định, 18 tuổi có thể kết hôn. Con có biết Beta sinh con khó khăn thế nào không? Chúng ta đã vất vả hơn mười năm mới sinh ra được con. Đừng đối xử tệ với bản thân. Con đừng có nghĩ bản thân mình vẫn chỉ là một đứa trẻ, nếu hiện tại con không kết hôn, về sau cũng không sinh ra đứa nhóc nào, liệu như thế thì có Alpha nào có thể chịu đựng được
Ngôn Văn Gia thật sự không muốn nghe nữa, liền xoa xoa trán nói: "Mẹ, ngoài trường luyện tập sắp bắt đầu rồi, hiện tại con không muốn nói đến chuyện này-"
"Các bài tập ngoài trường quá nguy hiểm. Đừng đi. Hãy nhờ bố con đưa cậu đến bệnh viện và làm biên bản kiểm tra thể chất rằng cậu không thể tham gia..."
Ngôn Văn Gia lập tức nói: "Con muốn đi, sức khỏe con rất tốt, mẹ có biết không!”
"Tốt lắm. Vậy tại sao con lại không muốn kết hôn? Đợi con quay về, ta sẽ đưa con đến bệnh viện kiểm tra. Nhà họ Trần muốn giấy khám sức khoẻ mới nhất của con-"
Ngôn Văn Giai nhịn không được nữa: “Mẹ, mẹ có nghe lời con nói không?”
Ngôn Văn Gia nhớ lại cuộc điện thoại cuối cùng với mẹ mình, cậu nói: "Mẹ ơi, nếu cứ bắt con kết hôn, con thà chết ngay bây giờ!"
——Đây là ký ức cuối cùng của Ngôn Văn Gia ở tuổi hai mươi hai.
Chẳng lẽ vì không nghe lời mẹ nên bị quả báo nên khi tỉnh dậy không có dấu hiệu gì, đột nhiên từ hai mươi hai thành hai mươi tám?
Ngôn Văn Gia ban đầu nghĩ rằng đó là một trò đùa, và những người bạn tốt của anh ấy là Minh Dực và Kiều Kiều chắc chắn đã hợp sức để chơi khăm cậu.
Nhưng khi cậu bước đến trước gương và nhìn thấy người trong gương, khuôn mặt quen thuộc đó thật khác với khuôn mặt cậu nhớ.
Cậu nhuộm tóc khi nào?
Lại còn trang điểm?
Chiếc khuyên ở tai phải của cậu cũng bị mất.
Nhưng khi cậu cau mày, người trong gương cũng cau mày. Cậu nhìn chằm chằm vào người trong gương, người trong gương cũng nhìn chằm chằm vào cậu.
Ngôn Văn Gia vô cớ cảm thấy ớn lạnh, quay lưng lại và định tìm người liên lạc của mình, bất kể ai đang chơi khăm mình, cậu đều sẽ dừng lại.
Tuy nhiên, khi cậu tìm thấy máy liên lạc thì cửa phát ra tiếng động, sau đó đột nhiên có người mở cửa bước vào.