“Ra đây đi, đừng có lẩn trốn nữa, đợi tao tìm đến hang ổ của mày, chính là lúc mày hồn phi phách tán đấy!”
Tư Tinh Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, cứ thế đứng thẳng trên một gò đất cao bên hồ, nhìn xuống mặt hồ phẳng lặng đến kỳ dị.
Những người đứng dưới trận pháp vẫn chưa hiểu chuyện gì, thấy cậu nói với không khí thì có chút kỳ lạ. Thế nhưng ngay sau đó, họ liền chứng kiến một cảnh tượng không thể tin nổi, khiến họ rợn tóc gáy.
Không biết có phải do trận pháp hay không, nhưng tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều nhìn thấy.
“Hahaha! Hahaha! Không ngờ ở đế đô còn có cao nhân như vậy, thế mà lại phá được trận pháp mê hoặc của ta!”
Một người phụ nữ mặc áo đỏ, tóc dài xõa vai từ từ nổi lên từ mặt hồ, tà áo bay phần phật, mái tóc dài tung bay.
Là một người phụ nữ có ngũ quan tinh xảo, dung mạo tuyệt mỹ. Nàng ta sắc mặt trắng bệch, đôi mắt lại có màu đỏ như máu, nhìn rất đáng sợ.
“Xin hỏi các hạ là cao nhân phương nào, tại sao lại phá trận pháp của ta, cản trở việc tu hành của ta?”
Người phụ nữ áo đỏ cứ thế lơ lửng trên mặt hồ, trông giống như đang quay phim dùng dây cáp treo vậy.
Nhưng không ai ở đây lại nghĩ như vậy, mấy anh chị em nhà họ Tư càng cảm thấy tam quan vỡ vụn, chưa từng có sự hoang mang nào như thế này.
Ai đó có thể giải thích cho họ hiện tại rốt cuộc là tình huống gì không? Họ đã từng nghe nói đến huyền môn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở xem phong thủy, xem bói, đan dược các loại.
Chưa bao giờ tiếp xúc với tình huống như bây giờ. Trong năm người Lý Nam cùng đi, ngoại trừ Lý Nam và Lý Đồng vẫn đứng vững, những người khác đã sợ hãi đến mức ngã ngồi xuống đất.
“Phá? Cô thật đúng là dám nói! Cô ở đây bày ra một trận Thất Tinh Nhϊếp Hồn trận giả mạo, trận pháp này phải dùng người sống tế sống mới có thể thành công. Bọn họ đều là người vô tội, không hề có thù oán gì với cô, ngươi không nên vì tu luyện mà dùng thủ đoạn thâm độc như vậy.”
Tư Tinh Vũ khoanh tay nhìn người trước mắt, mặt không chút thay đổi nói.
“Hừ, vì đại nghiệp tu hành của ta mà chết vài người thì có là gì? Hơn nữa, có thể tế sống cho ta đó là vinh hạnh của bọn họ!” Người phụ nữ áo đỏ khinh miệt nói.
“Thật là ngoan cố, đã không nghe lời, vậy thì đừng trách tôi hôm nay diệt quỷ!”
Tư Tinh Vũ vừa nói, thân ảnh liền lóe lên xuất hiện bên cạnh người phụ nữ áo đỏ. Cậu ghét nhất là những người và quỷ không coi trọng mạng sống.
Cậu túm lấy tóc dài của nữ quỷ kéo về phía bờ, cứ thế từng bước từng bước đi trên không trung.
Nữ quỷ áo đỏ lúc đầu không kịp phản ứng, sau đó bắt đầu chống cự, đôi tay thon dài mảnh khảnh trong nháy mắt mọc ra móng tay dài mười mấy centimet, sắc nhọn như móng vuốt chim ưng.
Cô ta tấn công Tư Tinh Vũ, nhưng chưa kịp chạm vào cậu, đã bị cậu dễ dàng né tránh.
Tư Tinh Vũ lấy từ trong chiếc túi đeo nhỏ một thanh kiếm, lưỡi kiếm xé toạc màn đêm, bóng dáng hai người đan xen quấn quýt dưới ánh trăng.
Nữ quỷ áo đỏ thân pháp linh hoạt, móng tay đen dài trên tay cô ta như lưỡi dao sắc bén vồ về phía Tư Tinh Vũ.
“Không biết điều, đã đến đây rồi thì hôm nay đừng hòng rời đi."
"A, nhận lấy cái chết đi!”
Ngay lúc này, tóc cô ta bắt đầu mọc dài ra nhanh chóng, những sợi tóc dày đặc như thác lũ tràn về phía cậu, muốn bao bọc cậu hoàn toàn.
Tư Tinh Vũ ánh mắt kiên định, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt lóe lên một tia giễu cợt.
Không chút sợ hãi, cậu nghênh chiến nữ quỷ áo đỏ, kiếm pháp của cậu như núi sông đảo lộn, từng chiêu từng thức đều ẩn chứa sức mạnh vô tận, dường như có thể xé toạc cả đất trời.
Thân pháp của nữ quỷ biến ảo khôn lường, khi thì biến mất trong không khí, khi thì lại xuất hiện ngay bên cạnh Tư Tinh Vũ, khiến người ta khó lòng nắm bắt.
Tư Tinh Vũ thân hình thoắt một cái, lập tức né được đòn chí mạng của nữ quỷ áo đỏ, còn tiện tay rạch một đường trên cánh tay cô ta, chỗ vết thương đang sủi bọt khí đen.
Ánh mắt nữ quỷ áo đỏ lóe lên tia kinh ngạc và tức giận, cô ta không ngờ thực lực của Tư Tinh Vũ lại mạnh mẽ đến vậy.
Cô ta tấn công càng thêm cuồng bạo, mái tóc dài múa may tạo thành từng cơn cuồng phong, khiến người ta kinh hãi.
“Chúng ta có nên giúp đỡ Tiểu Ngũ không nhỉ!” Tư Quân Kiệt nhìn một người một quỷ đánh nhau kịch liệt, lo lắng nhìn về phía Lý Nam.
Mấy người khác tuy không nói rõ, nhưng ý tứ rất rõ ràng, đều nhìn anh ta, chỉ thiếu nước viết mấy chữ “Cậu mau đi giúp đi” lên mặt.