Khiếp Sợ, Cả Tông Môn Đều Chờ Tôi Về Nhà Bào Tiền

Chương 31: Bản lĩnh

Chỉ riêng việc xây dựng những tòa nhà của tông môn đã là một khoản chi tiêu khổng lồ, chưa nói đến các loại nguyên liệu tu luyện, cái đó rất tốn kém, nếu không thì tại sao tông môn bây giờ lại càng ngày càng nghèo?

“Tiểu ngũ, em hiểu huyền học đúng không?”

Tư Quân Mịch hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tư Tinh Vũ, sự phấn khích và tò mò trong mắt không thể che giấu được.

“Ừm, hiểu chút ít!”

Tư Tinh Vũ khiêm tốn nói, cậu đâu chỉ là hiểu chút ít, mà là quá hiểu rồi, nhưng không tiện khoe khoang trước mặt các anh chị.

“Anh Hai, anh tránh ra."

"Vậy em xem cho chị, khi nào chị mới có bạn trai?”

Tư Quân Mịch hứng thú, tiến lên kéo Tư Quân Kiệt đang ở bên cạnh ra, tự mình ngồi bên cạnh Tư Tinh Vũ.

“Mịch Mịch, em làm gì vậy?”

Tư Quân Kiệt bị kéo ra khỏi bên cạnh em trai mình, rất bất mãn quay đầu hỏi, nha đầu này lại phát điên gì nữa.

“Ờ, chị Tư, chị vẫn nên chuyên tâm vào sự nghiệp đi, tương lai còn có đại tạo hóa đang chờ chị."

"Còn về nhân duyên, cứ tùy duyên đi!”

Tư Tinh Vũ nhìn Tư Quân Mịch, sắc mặt cô hồng hào nhưng không có đào hoa, ngay cả một chút bóng dáng cũng không thấy.

Nhưng sự nghiệp lại thăng tiến vù vù, tốc độ rất nhanh.

Cậu không ngờ Tư Quân Mịch, một cô gái hai mươi mấy tuổi lại lăn lộn trong quân đội, hình như bây giờ chức vụ cũng không thấp, thật sự không thể xem thường phụ nữ.

“Ý là gì, chị không tìm được bạn trai sao?” Tư Quân Mịch vừa nghe mặt liền xịu xuống, không cam lòng hỏi.

“Cũng không phải, đào hoa chính cung của chị phải hai năm sau mới đến.

"Bây giờ những thứ đó đều là phù du, không có kết quả!” Tư Tinh Vũ kiên nhẫn giải thích cho cô lý do.

“Ồ, còn hai năm nữa a, lão nương vẫn đợi được.”

Tư Quân Mịch vừa nghe cậu nói như vậy, tâm trạng lo lắng mới thả lỏng, không quan tâm vỗ vỗ ngực nhỏ của mình.

Xem ra những người theo đuổi kia cũng không cần phải cân nhắc nữa.

“Được rồi được rồi, tiểu ngũ sáng sớm đã đến, đến giờ vẫn chưa đi xem phòng của mình!”

Anh Cả Tư Quân Khải thấy thời gian không còn sớm, sắp đến giờ ăn cơm rồi, đến giờ tiểu ngũ vẫn chưa biết phòng nào là của mình.

“Đúng đúng, xem chúng ta kìa, quên cả chuyện này!” Tư Quân Kiệt kéo tay em trai mình, dẫn đi về phía trước.

"Đây chính là phòng của em, em tự mở ra xem có thích không nhé!"

Tư Tinh Vũ được mấy người dẫn đến trước một cánh cửa phòng rồi dừng lại. Cậu chậm rãi mở cửa.

Đây là một căn phòng mang phong cách hiện đại.

Căn phòng rộng rãi sáng sủa, cửa sổ sát đất lớn, phía trước là một ban công, có thể bao quát toàn bộ cảnh đẹp của khu vườn phía trước.

Tường chủ yếu được sơn màu trắng và xanh phấn nhạt, sạch sẽ, trang trí đơn giản mà tao nhã.

Kết hợp với sàn gỗ màu sáng, tạo nên cảm giác giản dị mà không kém phần sang trọng.

Một chiếc giường lớn đặc biệt nổi bật, ga trải giường và chăn màu xanh phấn nhạt, giữa giường còn có một con thú bông lớn.

Ngoài ra còn có một khu vực nghỉ ngơi nhỏ, ghế sofa vải bố, đệm mềm mại, cùng những hộp quà lớn nhỏ được xếp ngay ngắn trên bàn trà nhỏ, bàn trà đã chất đầy, chồng lên cao ngất.

"Tiểu Ngũ, đây là quà sinh nhật mà chúng ta chuẩn bị cho em trong những năm qua.

Mặc dù em không ở nhà, nhưng mỗi năm chúng ta đều chuẩn bị quà cho em."

Tư Quân Kiệt nhìn bàn đầy quà, ánh mắt thoáng hiện lên tia lệ, từng nghĩ rằng những món quà này sẽ mãi nằm trong kho, không có ngày được nhìn thấy ánh sáng, không ngờ hôm nay tất cả đều trở về tay chủ nhân của nó.

"Đúng vậy, Tiểu Ngũ, lát nữa em chọn ra một món quà thích nhất xem ai trong chúng ta tặng quà được lòng Tiểu Ngũ nhất." Tư Quân Tuyên tiến lên ôm lấy hai anh em.

"Chắc chắn là của em, quà em tặng Tiểu Ngũ chắc chắn thích nhất!" Tư Quân Mịch cũng ôm lấy ba người.

"Cảm ơn anh, chị, cảm ơn mọi người!"

Tư Tinh Vũ nhìn những thứ này, trong lòng cảm thấy ấm áp, dù cậu không có ở đây, vẫn có người nhớ đến cậu.

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, sau này chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa!" Anh cả Tư Quân Khải ôm chặt lấy mấy đứa em.

Mặc dù vòng tay của anh không đủ lớn, nhưng mọi người ôm nhau, vẫn cảm nhận được sự ấm áp.

Khoảnh khắc này, trong lòng Tư Tinh Vũ ấm áp vô cùng, thì ra đây chính là cảm giác của người thân, khác với các sư huynh.

Các sư huynh cũng rất tốt với cậu, có thể nói cậu được họ nuôi nấng từ nhỏ, nhưng tình cảm đó khác với bây giờ.

Nhìn mấy sợi chỉ đỏ tươi sáng trên tay, khóe miệng cậu dần cong lên, ý cười trong mắt như sắp tràn ra, có lẽ đây chính là cảm giác máu mủ ruột thịt.