Khiếp Sợ, Cả Tông Môn Đều Chờ Tôi Về Nhà Bào Tiền

Chương 8: Đưa tiễn

Con khỉ cũng chạy theo phía sau.

“Hu hu, hu hu hu!”

Cậu vừa chạy vừa khóc vừa lau nước mắt, tiếng khóc vang vọng khắp núi rừng, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một bóng dáng nhỏ xíu, đúng vậy, chỉ là một chấm nhỏ, bởi vì cậu chạy cực kỳ nhanh.

“Tiểu sư đệ…” Đại sư huynh ở bậc thang bên phải đưa tay ra.

“Tiểu sư đệ…” Nhị sư huynh ở bậc thang bên trái cũng đưa tay ra.

Hai người đưa tay ra định đỡ cậu, vừa bước xuống bậc thang, tay chưa kịp chạm vào người thì cậu đã chạy xa, tay chưa kịp rút lại, chỉ có thể lưu luyến nhìn theo bóng dáng khuất dần.

“Haiz, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ!”

Đại trưởng lão chắp tay sau lưng quay người rời đi, trong mắt vẫn còn vương chút buồn bã.

“Tinh Vũ đi rồi, tông môn sẽ vắng vẻ lắm!” Tam trưởng lão cũng quay người rời đi.

“Để ta dọn dẹp phòng của tiểu sư đệ, để khi nào nó quay về cũng có một căn phòng sạch sẽ!” Đại sư huynh rút tay về rồi cũng đi.

“Ta đi giúp huynh!” Nhị sư huynh cũng rút tay về rồi đi theo.

“Haiz!”

Chỉ còn Lý Mộc Tử đứng đó, nhìn về phía bóng dáng đã khuất trong rừng cây, thở dài, một lúc lâu sau mới quay người đi vào trong tông môn.

Nhưng vừa đi được vài bước thì ông nghe thấy một tiếng gầm lên:

“Tư Tinh Vũ, cái đồ tiểu tử thúi, ta gϊếŧ con!”

Tiếng này vọng ra từ phía sau núi, hình như là ở khu vườn thuốc.

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì lại có một tiếng hét vang lên:

“Tư Tinh Vũ, con quay lại đây cho ta!”

Lần này tiếng hét vọng ra từ phía nhà bếp.

“Chuyện gì vậy, sao lại hốt hoảng như thế?”

Lý Mộc Tử bước nhanh vào sân trong, vừa đúng lúc gặp Lý Tinh Thần và Lý Tinh Diệu đang hớt hải chạy ra, ông nhíu mày hỏi.

“Chuyện gì vậy, sao lại hốt hoảng như thế?”

“Tông chủ, chúng con cũng không biết, hình như là sư phụ con và Tam trưởng lão?” Lý Tinh Thần chỉ về phía vườn thuốc.

“Chúng con đang định đi xem chuyện gì xảy ra.” Lý Tinh Diệu chỉ về phía nhà bếp.

“Đi!”

Lý Mộc Tử bước nhanh về phía nhà bếp, nhà bếp là đường đi qua vườn thuốc.

“Sư phụ làm sao vậy?”

Lý Tinh Diệu chạy nhanh vào bếp, chỉ thấy sư phụ mình đang trừng mắt nhìn cái xửng hấp trống rỗng.

“Tư Tinh Vũ, Tư Tinh Vũ thằng nhóc đó thật là giỏi!

"Nó đi rồi còn cuỗm hết số bánh bao thịt ta hấp sáng nay, tận năm xửng, một trăm năm mươi mấy cái bánh bao!"

"A a a, nó ăn hết nổi sao?”

Lý Mộc Tử và hai người kia nghe xong thì chết lặng, không ai ngờ cậu lại làm trò này.

“Sư phụ, có nhầm không, con thấy tiểu sư đệ chỉ mang theo một túi vải nhỏ và cái nồi sắt của nó.

"Một trăm năm mươi mấy cái bánh bao làm sao mà bỏ vừa túi được?” Nhị sư huynh Lý Tinh Diệu ngờ vực nhìn sư phụ mình.

Câu nói này khiến Lý Mộc Tử và Tam trưởng lão nhìn nhau, mắt sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

“Đi xem lão đại bên kia thế nào đã, ta vừa nghe thấy ông ấy gầm lên khá lớn.” Tam trưởng lão không còn quan tâm đến chuyện bánh bao nữa.

“Đi!” Lý Mộc Tử bước nhanh dẫn đầu.

Cả bốn người đến chỗ Đại trưởng lão, cũng chính là vườn thuốc, chỉ thấy vườn thuốc trước đây xanh tươi mơn mởn…

Lúc này, mọi thứ trông thật hỗn độn, đặc biệt là mảnh đất trồng nhân sâm và linh chi đã trở nên trơ trụi, chẳng còn gì cả.

“Sư phụ, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Đại sư huynh Lý Tinh Thần sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, nhìn về phía Đại trưởng lão đang đứng im lặng bên cạnh.

“Thiếu tông chủ của chúng ta giỏi lắm, đều do mọi người ngày thường chiều chuộng nó đến mức vô pháp vô thiên."

"Vừa xuống núi đã vét sạch cả vườn thuốc của ta!"

"Với cái dạng này, tông môn chúng ta còn có hy vọng gì nữa?”

Đại trưởng lão nghiến răng nghiến lợi, tức đến nỗi nói năng lộn xộn, nhìn kỹ sẽ thấy cả người ông ta còn đang run lên, đủ thấy ông ta tức giận đến mức nào.

“À đúng rồi, Tông chủ, chúng con vừa đến phòng Tiểu sư đệ, phát hiện ra nó để lại một bức thư!”

Đại sư huynh Lý Tinh Thần vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một phong thư.

“Sao con không nói sớm!” Lý Mộc Tử nhận lấy thư, trách móc liếc nhìn hắn một cái.

“Mau xem trong thư viết gì?”

Tam trưởng lão giục giã, trong lòng ông ta lúc này có một chút mong đợi, mong đợi Tư Tinh Vũ có để lại cho họ điều gì bất ngờ hay không.

Lý Mộc Tử vội vàng mở phong thư trong tay, lấy ra một tờ giấy, mở ra xem.

“Sư phụ, khi người nhìn thấy bức thư này, đồ nhi đã xuống núi rồi, đi rất xa rồi."

"Người cũng đã biết chuyện con làm rồi, đúng vậy, con đã lấy hết bánh bao thịt trong bếp, dù sao đây cũng là lần đầu tiên con được ăn bánh bao thịt, mười cái bánh bao sao mà đủ?"