Khiếp Sợ, Cả Tông Môn Đều Chờ Tôi Về Nhà Bào Tiền

Chương 6: Sau này phải xa nhau rồi

"Ồ, vậy thì tốt rồi, con còn tưởng xuống núi rồi thì không thể quay về nữa chứ! "Tư Tinh Vũ thở phào nhẹ nhõm, vừa xoa trán vừa lẩm bẩm.

"Tinh Vũ, xuống núi rồi thì không thể tùy hứng như ở sư môn nữa, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ. Ngọc bội của con chính là tín vật để nhận người thân, con phải đeo bên mình cho cẩn thận. Còn nữa, con phải nhớ, trước mặt người thường không được thể hiện bản lĩnh bay nhảy của mình, như vậy sẽ dọa người ta đấy, biết chưa? Sau khi con xuống núi, sẽ có người đến đón con, chính là sư điệt Lý Nam của con, đến lúc đó nó sẽ dẫn con dựa vào ngọc bội đó đi tìm người nhà!" Tam trưởng lão vẻ mặt không nỡ nói, đứa trẻ này là do họ nhìn lớn lên, tuy hơi nghịch ngợm nhưng rất đáng yêu.

"Ồ, vậy con đi khi nào ạ?" Tư Tinh Vũ biết việc mình rời đi đã là chuyện không thể thay đổi, cậu cũng không phản kháng nữa, bình tĩnh chấp nhận, ngày này rồi cũng sẽ đến.

"Sáng mai, ăn sáng xong thì xuống núi đi, đi sớm một chút cũng có thể gặp sư điệt con trước khi trời tối." Lý Mộc Tử nói, Đại trưởng lão đến giờ vẫn im lặng, cứ nhìn Tư Tinh Vũ như vậy, trong mắt thoáng qua cảm xúc khó tả.

"Vâng, vậy con về thu dọn đồ đạc đây! À đúng rồi, Ích Khí Đan con vừa luyện hôm nay, có hơn hai mươi viên, để ở phòng luyện đan rồi. Có thể cách một tháng uống một viên, như vậy tốt cho sức khỏe của mọi người. Nếu con tìm được dược liệu tốt ở bên ngoài, con sẽ luyện thêm rồi gửi về cho mọi người. Con không ở sư môn, mọi người phải giữ gìn sức khỏe nhé!" Tư Tinh Vũ nói đến đây, mắt lại đỏ hoe, lần này là do cậu không nỡ, không nỡ rời xa nơi mình đã sống mười tám năm. Không nỡ rời xa sư phụ, các trưởng lão và sư huynh đã cùng cậu sớm tối mười tám năm qua. Càng thấy hoang mang cho tương lai của mình, từ ngày mai cậu sẽ phải một mình bươn chải nơi hồng trần.

"Được rồi, được rồi, Tinh Vũ có lòng rồi!"

Lý Mộc Tử không biết khi Tư Tinh Vũ trở lại cuộc sống thành thị, liệu cậu có còn giữ lời hứa như vậy không, đến lúc đó chuyện gì sẽ xảy ra thì không ai nói trước được.

Điều khiến ông an lòng là đệ tử của mình vẫn luôn nghĩ đến mình, như vậy ông đã rất mãn nguyện rồi, không thể vì sự không nỡ của bản thân mà cản bước chân của cậu.

Tư Tinh Vũ có sứ mệnh của riêng mình cần phải hoàn thành, ông không thể, cũng sẽ không, càng không có tư cách ngăn cản cậu, bởi vì chỉ có một mình cậu gánh vác vận mệnh chúng sinh thiên hạ.

"Được rồi, đi chào tạm biệt các sư huynh của con đi, sáng mai bảo Tam trưởng lão hấp bánh bao thịt cho con ăn!"

Đại trưởng lão vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng, dặn dò Tam trưởng lão sáng mai phải làm bánh bao thịt.

"Cảm ơn Đại trưởng lão, Sư phụ, Tam trưởng lão, vậy con ra ngoài trước ạ!"

Điều này khiến cậu có chút thụ sủng nhược kinh, Đại trưởng lão là một người nghiêm khắc, cổ hủ, không thích cười, cũng không thích nói chuyện.

Trong việc tu luyện lại càng nghiêm khắc hơn, việc luyện đan của Tư Tinh Vũ là do Đại trưởng lão truyền dạy, từ nhỏ đến lớn không ít lần bị đánh vào tay.

Khi Tư Tinh Vũ bước ra khỏi Minh Dương điện, liền phát hiện Đại sư huynh và Nhị sư huynh đang đứng ở ngoài điện, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu nhìn về phía Tư Tinh Vũ.

Tư Tinh Vũ vừa nhìn ánh mắt của họ liền biết hai vị sư huynh chắc chắn đã biết chuyện mình phải rời khỏi tông môn, nếu không sẽ không có vẻ mặt không nỡ như vậy.

"Hai vị sư huynh đã biết quyết định của Sư phụ rồi phải không!"

"Sau này không thể ngày ngày cùng sư huynh luyện công nữa, không có em quấy rối, chắc chắn hai người sẽ tiến bộ rất nhanh!"

Tư Tinh Vũ nhìn vẻ mặt trầm mặc của hai người, tiến lên ôm lấy họ, mỗi bên một người, còn cười đùa trêu chọc họ.

"Tiểu sư đệ, em..." Đại sư huynh không nhịn được lên tiếng trước, nhưng lại không biết nói gì.

"Haiz, không sao, sớm muộn gì cũng có ngày này, các sư điệt không phải đều đã xuống núi rồi sao, em là Thiếu tông chủ sao có thể ham thích hưởng lạc, sống cuộc sống an nhàn này được."

"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, sau này em không ở trong tông môn, Sư phụ và hai vị trưởng lão phiền hai người chăm sóc giúp em.

"Sư phụ người già rồi thích nghe lời hay ý đẹp, Đại trưởng lão thì thỉnh thoảng giúp ông ấy dọn dẹp vườn thuốc, đó là mạng sống của ông ấy."

"Tam trưởng lão thì rảnh rỗi nghiên cứu thực đơn với ông ấy đi, trong phòng em có một cuốn, lát nữa em lấy cho hai huynh, để ông ấy thỉnh thoảng thử món mới."