Khiếp Sợ, Cả Tông Môn Đều Chờ Tôi Về Nhà Bào Tiền

Chương 3: Tông môn nghèo rớt mồng tơi

Một phần chu sa tốt hoặc giấy vàng dùng để vẽ bùa đã mấy nghìn đồng rồi, chưa nói đến những pháp khí làm từ nguyên liệu đắt tiền, mấy trăm triệu cũng là bình thường.

Tất nhiên, cậu cũng chỉ nghe nói, nghe sư phụ kể, bản thân cậu chưa từng tiếp xúc với tiền bạc, ngay cả sách vở học tập cũng là do sư điệt gửi về.

Đại trưởng lão và Tam trưởng lão phụ trách trồng dược liệu, đại sư huynh và nhị sư huynh phụ trách trồng rau và lương thực.

Bản thân cậu thì đảm nhiệm những việc vặt lặt vặt như quét dọn, rửa bát, giặt giũ. Nếu không phải vì cậu nấu ăn dở tệ, lại còn phí phạm lương thực, thì việc bếp núc cũng là của cậu.

Còn về phần Tông chủ Lý Mộc Tử, chính là sư phụ đại nhân của cậu, thì mỗi ngày đều dâng hương cho tổ sư gia, đồng thời hướng dẫn bọn họ tu luyện.

Ngay lúc cậu vừa rửa xong cái bát cuối cùng, dọn dẹp nhà bếp đâu vào đấy, thì nhị sư huynh đã đến.

“Tiểu sư đệ, sư phụ gọi đệ đến Minh Dương Điện, nói là có chuyện muốn nói!”

Nhị sư huynh vừa thấy cậu đặt cái bát cuối cùng xuống đã kéo cậu đi ra ngoài!

“Chuyện gì vậy nhị sư huynh? Sao đệ thấy hôm nay mọi người có vẻ lạ lắm?” Tư Tinh Vũ mặc cho sư huynh kéo đi, dò hỏi.

“Ta cũng không biết, đệ đến đó sẽ rõ!” Nhị sư huynh ánh mắt lóe lên, phủ nhận.

Cái gọi là Minh Dương Điện chính là đại điện nghị sự của Huyền Dương Tông bọn họ, giờ nhìn lại chỉ thấy đổ nát xiêu vẹo, chẳng còn chút nào giống với hình ảnh trong sách mà cậu từng thấy.

“Sư phụ, người tìm con có việc gì ạ?”

Tư Tinh Vũ một mình bước vào Minh Dương Điện, nơi này chỉ có tông chủ và các trưởng lão mới được vào, đệ tử bình thường không được phép.

Tuy Tư Tinh Vũ là Thiếu tông chủ, nhưng cũng nhờ danh tiếng của tông chủ mà được vào.

“Ngồi xuống đi!”

Lý Mộc Tử nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm trọng, hai vị trưởng lão cũng vậy, khiến cậu trong lòng thấp thỏm.

Gần đây hình như mình không gây ra lỗi lầm gì, cậu nghĩ một lượt, chắc chắn là không có, ngoại trừ hôm nay ăn hơi nhiều một chút.

“Tinh Vũ, hôm nay là sinh nhật của con, cũng tròn mười tám tuổi rồi. Còn nhớ lúc ta nhặt được con, con chỉ bé xíu thế này, thoắt cái đã lớn khôn, trưởng thành rồi, thời gian trôi qua thật nhanh!” Lý Mộc Tử cảm khái nói.

“Đúng vậy, thoắt cái đã mười tám năm, chúng ta đều già rồi!” Tam trưởng lão nói.

“Mọi người không già đâu, sư phụ, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, mọi người không già chút nào. Thật đấy, từ khi con có kí ức, mọi người vẫn luôn như vậy, bây giờ nhìn cũng chỉ khoảng năm mươi tuổi, rất trẻ trung, lại còn đẹp trai nữa!”

Tư Tinh Vũ không đoán được tâm tư của mấy vị trưởng lão, nhưng nịnh nọt chắc chắn không sai, ai mà chẳng thích nghe lời hay, nhất là sư phụ cậu, rất thích được khen đẹp trai.

“Thằng nhóc này từ nhỏ đã giỏi nịnh hót, toàn nói những lời ngon ngọt, không biết học ở đâu ra!”

Lý Mộc Tử quả nhiên rất hài lòng với lời nói của Tư Tinh Vũ, giả vờ trừng mắt nhìn cậu, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão cũng mỉm cười.

“Vậy sư phụ đại nhân gọi con đến đây tối nay là vì chuyện gì ạ?”

Tư Tinh Vũ thấy lão sư phụ đã bị mình dỗ dành vui vẻ, bèn thăm dò hỏi.

Vừa dứt lời, sắc mặt ba người liền thay đổi, nụ cười vừa rồi biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt nghiêm nghị.

Tư Tinh Vũ giật thót mình, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa ba người, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, lục lại tất cả mọi chuyện trong mấy ngày gần đây.

Đại trưởng lão và Tam trưởng lão cũng có mặt, chẳng lẽ chuyện mình mấy hôm trước đói quá, lén ăn… tám, chín, mười… đúng rồi, mười củ nhân sâm nhỏ đã bị bại lộ?

“Sư phụ, con biết lỗi rồi, con không dám nữa!”

Thôi thì cứ nhận lỗi trước đã, ít ra hình phạt sẽ nhẹ hơn một chút.

Vốn dĩ vẻ mặt nghiêm nghị của Lý Mộc Tử ba người còn có chút buồn bã, nhưng bị bộ dạng ăn năn hối lỗi của cậu làm cho phai nhạt.

Ba người nhìn nhau, Lý Mộc Tử lên tiếng trước: “Biết lỗi rồi, lỗi gì?”

Ông đang thăm dò tên tiểu đồ đệ này, tiểu tử này thường xuyên gây họa, lại còn rất láu cá, nếu ông hỏi thẳng nó đã làm gì, chắc chắn nó sẽ không nói thật.

“Con không nên lén ăn nhân sâm trong vườn thuốc, còn ăn tới mười củ, con biết lỗi rồi, lần sau không dám nữa. Ngày mai con sẽ đi trồng bù, trồng thêm hai mươi củ nữa.”

Tư Tinh Vũ bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn nhận lỗi, không chỉ biết sai sửa sai mà còn biết kịp thời bù đắp.

“Cái gì, thằng nhóc này lại dám lén ăn nhân sâm trong vườn thuốc. Nhân sâm, linh chi trong vườn thuốc của ta bao nhiêu năm nay không lớn được, hễ có chút khởi sắc là bị con ăn hết, hễ có củ nào đẹp một chút là cũng bị con ăn luôn. Tốc độ con trồng bù có đuổi kịp tốc độ con ăn không hả? Thằng nhóc ranh ma, hôm nay ta phải lột da con mới được, tức chết ta rồi!”