Quy Tắc Quái Đàm (Chuyện Ma Quỷ), Nhưng Lại Mang Theo Vợ Yêu

Chương 12

Trong phòng tối om, Lâm Khê chẳng nhận ra Thẩm Tang Nịnh xuất hiện từ đâu.

Lâm Khê ngồi đó, cúi đầu trong sự mệt mỏi, thì bất ngờ một đôi chân trắng nhợt không mang giày xuất hiện ngay trước mặt cô, chân trần chạm đất, vạt váy trắng muốt rủ xuống.

Lâm Khê giật mình ngước lên, cô nhận ra Thẩm Tang Nịnh đang đứng ngay trước mặt mình, trong bộ váy trắng mà cô yêu thích nhất, tóc dài xõa tung sau lưng, phần mái rũ xuống trước mặt, che gần hết khuôn mặt.

Thực tế mà nói, hình ảnh này thật sự rất đáng sợ.

Khán giả phòng phát sóng đều kêu gào “Quỷ!” vì vẻ đẹp của Thẩm Tang Nịnh tuy có nét đẹp thanh tao, nhưng khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc lại tựa như giấy trắng, đôi mắt đen kịt như hút hết ánh sáng xung quanh, không phản chiếu chút gì.

Chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó, ai cũng thấy khϊếp sợ.

Huống chi, động tác cúi đầu của Thẩm Tang Nịnh, hai tay buông thõng phía trước, trông hệt như một thi thể không có sự sống, mái tóc dài rũ xuống che khuất khuôn mặt đáng sợ kia.

Quả là kinh dị!

Nhưng người phụ nữ đang khiến khán giả phòng phát sóng khϊếp sợ lại chính là vợ mà Lâm Khê nhớ nhung đêm ngày, là người cô yêu.

Không chút do dự, Lâm Khê vươn tay ôm chặt eo Thẩm Tang Nịnh ngay trước sự chứng kiến của mọi người.

Cô dụi đầu vào mái tóc của Thẩm Tang Nịnh, giọng nói nghẹn ngào: “Vợ ơi, mình nhớ cậu lắm!”

Thân thể Thẩm Tang Nịnh lạnh lẽo như băng, đúng thôi, cô ấy đã qua đời bảy ngày, làn da lạnh như băng chẳng khác gì nhà xác, hơi lạnh đến mức khiến Lâm Khê run rẩy.

Nhưng Lâm Khê chẳng màng, đây là người cô yêu, là người bạn đời cùng cô vượt qua bao gian khó suốt ngần ấy năm.

Cô sợ những thứ khác, như gương mặt ghê rợn ở cửa sổ, hay hai đứa trẻ giống như người máy trong phòng khách, nhưng tuyệt đối không sợ Thẩm Tang Nịnh.

Thân mình Thẩm Tang Nịnh cứng ngắc, nhưng cô ấy vẫn nhẹ nhàng giơ tay, đáp lại cái ôm của Lâm Khê.

Giọng nói của Thẩm Tang Nịnh nghe có phần kỳ lạ, như thể vừa học nói, không có nhịp điệu, âm thanh tách biệt từng chữ, cô ấy nói: “Vợ... ơi.”

Từ trước đến nay, hai người vẫn luôn gọi nhau là “vợ,” nhưng thực tế, Thẩm Tang Nịnh thường gọi: “Lâm... Khê.” Và lần này cũng vậy.

Lâm Khê khóc thút thít một lúc lâu rồi mới buông tay, lui về sau một bước, đưa tay vuốt tóc Thẩm Tang Nịnh sang hai bên, nhìn kỹ khuôn mặt có phần kỳ lạ, đôi mắt đen sâu thẳm của cô ấy.

Đến tận lúc này, Lâm Khê vẫn không chắc liệu mình có thể sống sót sau tất cả chuyện này hay không.

Cô tin chắc Thẩm Tang Nịnh sẽ không hại mình, nhưng còn những thứ bên ngoài thì sao?

Dù khuôn mặt Thẩm Tang Nịnh có tái nhợt yếu ớt, chẳng biết khi đối đầu với những thứ đáng sợ bên ngoài kia ai sẽ là kẻ mạnh. Nếu cả hai cứ thế ra đi, cũng chẳng có chỗ nào để kêu oan.

Hiếm có cơ hội như vậy, hay là tranh thủ hôn vợ một cái?

Nghĩ là làm, Lâm Khê gần như không chút do dự, nâng khuôn mặt Thẩm Tang Nịnh lên.

Mặc kệ việc cúi xuống thế này có thể khiến Thẩm Tang Nịnh mệt mỏi hay không — dù sao thì cô ấy cũng là ma rồi, chắc cũng chẳng biết mệt là gì đâu.

Với ý nghĩ đó, Lâm Khê trực tiếp hôn lên môi Thẩm Tang Nịnh.

Nụ hôn này hoàn toàn khác so với khi Thẩm Tang Nịnh còn sống.

Khi ấy, đôi môi của cô ấy mềm mại, ấm áp, chỉ cần chạm vào là Lâm Khê không muốn buông.

Đôi khi, sau nụ hôn, Thẩm Tang Nịnh còn đưa tay lau nhẹ vệt nước trên khóe môi, còn Lâm Khê lại làm nũng, trách móc rằng Thẩm Tang Nịnh ghét bỏ mình.

Nhưng Thẩm Tang Nịnh bây giờ đã không còn như xưa nữa.

Đôi môi lạnh cứng như băng khiến Lâm Khê có cảm giác mình đang hôn vào một khối kem, vừa lạnh vừa cứng.

Hơn nữa, Thẩm Tang Nịnh không chịu hé môi, nên chỉ sau vài giây, Lâm Khê đành ngượng ngùng buông ra.

Cô ôm lấy Thẩm Tang Nịnh lần nữa, vừa ôm vừa lẩm bẩm: “Ôi vợ ơi, môi của cậu lạnh lắm, lại còn cứng hơn trước…”

Lâm Khê dường như hoàn toàn không để tâm đến khán giả đang theo dõi qua phòng phát sóng trực tiếp.

Rất may là chiếc camera lơ lửng giữa không trung không thể ghi lại cảnh hai người hôn môi, chỉ hiện lên một cái bóng mờ.

Dù vậy, màn hình vẫn tràn ngập những dòng bình luận:

【Ôi trời, đây đúng là mô-tuýp kinh điển!】

【Không ngờ tới tiến triển này, một chút cũng không ngờ tới!】

【Sao bầu không khí của phòng phát sóng này lại có vẻ kỳ lạ thế nhỉ?】

【Cảnh này có phải là cái tôi không nạp tiền mà được xem không? Võng quản đâu rồi? Chẳng ai phong tỏa phòng phát sóng này sao?】

【Cặp đôi ác linh chân chính.】

Hôn rồi, ôm cũng đã ôm, nhưng giờ Lâm Khê bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Theo lý, vợ hẳn phải nhiệt tình hưởng ứng mình, có thể không xúc động như mình, nhưng cũng không thể hoàn toàn vô cảm thế này.

Lâm Khê lui lại, ngồi xuống ghế, nhìn đối diện Thẩm Tang Nịnh.

Thẩm Tang Nịnh cũng từ từ đứng thẳng, mái tóc dài rủ xuống vai, để lộ khuôn mặt tái nhợt.

Lâm Khê vốn quen nhìn thấu vẻ bề ngoài của Thẩm Tang Nịnh, nhận ra trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy lại chứa đầy sự ngây ngô thanh khiết.

“Ơ?”

Sao lại là vẻ ngây ngô thanh khiết? Vợ của cô thông minh lắm cơ mà!