Cuối cùng, Thịnh Hi Bình chọn một cô gái ngoài hai mươi tuổi.
Dù sao đến tuổi này rồi, cũng đừng nói gì đến tình yêu, người ta ham anh có tiền, anh ham cô gái trẻ đẹp, khỏe mạnh, có thể sinh con.
Hai bên đều có mục đích riêng, đến với nhau để sống qua ngày mà thôi.
Vợ mới cưới về nhà hơn một năm thì sinh được một cậu con trai bụ bẫm, từ đó Thịnh Hi Bình có vợ có con, cuộc sống cũng khá tốt đẹp.
Thoáng chốc Thịnh Hi Bình đã sáu mươi tuổi, người thân bạn bè tổ chức tiệc mừng thọ cho anh.
Trên bàn tiệc, bạn bè cũ đùa hỏi một câu, cả đời này có hối hận điều gì không?
Lúc đó, Thịnh Hi Bình cũng chỉ thuận miệng nói, hối hận.
Nếu thực sự có thể làm lại, ít nhất, anh phải tránh đêm đánh nhau với Tôn Vân Bằng đó. Tôn Vân Bằng sống chết anh không quan tâm, nhưng không thể chết trong tay anh.
Như vậy, mẹ anh sẽ không vì anh mà mất sớm.
Em trai anh cũng sẽ không vì bị liên lụy mà không được học đại học, em gái anh cũng sẽ không lận đận chuyện hôn nhân, mãi đến hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mới vội vàng lấy chồng.
Quan trọng nhất là, người con gái anh yêu, cũng sẽ không vì chuyện này mà chết.
Đương nhiên, tất cả chỉ là ảo tưởng.
Thịnh Hi Bình chỉ thuận miệng nói mà thôi, căn bản không để tâm, về nhà liền lăn ra ngủ.
Nhưng nào ngờ, khi mở mắt ra lần nữa, cả thế giới đã thay đổi, anh lại trở về lâm trường Tiền Xuyên, trở về mùa hè năm anh hai mươi tuổi.
"Các mày xem, tao đã nói nó là đồ nhát gan rồi mà? Nhìn cái dáng vẻ sợ sệt kia, cho nó tám lá gan nó cũng không dám hét đâu."
Trong lúc Thịnh Hi Bình vẫn còn chìm đắm trong hồi ức, Tôn Vân Bằng ở đối diện lại lên tiếng mỉa mai.
Vẻ mặt đó, đắc ý vô cùng.
"Tao đã nói rồi, đám thanh niên trí thức lâm trường Tiền Xuyên các mày chỉ là đồ bỏ đi, lũ nhát gan, vô dụng."
"Đúng, đúng, anh Bằng nói đúng."
Đỗ Gia Bân đứng bên cạnh, vẻ mặt nịnh nọt tiếp lời, liếc mắt nhìn sang Thịnh Hi Bình và những người khác với vẻ mặt khinh thường.
Đều là những chàng trai mười tám, đôi mươi tuổi, ai mà chẳng nóng nảy, bốc đồng?
Vừa nghe thấy câu này, đám thanh niên lâm trường Tiền Xuyên liền không chịu được, xắn tay áo định lao lên đánh nhau với đám người đối diện.
"Đậu xanh, mày nói ai nhát gan, vô dụng? Hôm nay tao không đánh cho mày ra bã, tao theo họ mày." Mấy thanh niên ồn ào định xông lên.
Thịnh Hi Bình hoàn hồn, một tay kéo lại đám bạn đang định đánh nhau.
"Mấy đứa đừng ra tay, cứ đứng yên xem là được."
Vừa nói, Thịnh Hi Bình vừa bước lên hai bước, đến trước mặt Tôn Vân Bằng và Đỗ Gia Bân.
"Chỉ bằng hai thứ chó má chúng mày mà cũng dám ở trước mặt tao gào thét?" Thịnh Hi Bình hừ lạnh một tiếng.
Kiếp trước hai tên khốn này, một tên bị đâm chết, tên kia bị đá hỏng của quý, để lại bệnh tật.
Kẻ bại trận mà thôi, Thịnh Hi Bình thật sự không coi bọn chúng ra gì.
"Cái gì? Thịnh Hi Bình mày dám mắng bọn tao?" Chưa đợi Tôn Vân Bằng đổi sắc mặt, Đỗ Gia Bân đã nhảy ra trước.
Thịnh Hi Bình nhìn Đỗ Gia Bân, siết chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên cuồn cuộn.
Tên khốn nạn nhất chính là tên này, mãi đến nhiều năm sau, Thịnh Hi Bình mới biết, cuộc xung đột năm đó chính là do tên này ở sau lưng xúi giục.
Đỗ Gia Bân cũng thích Chu Thanh Lam, nhưng gã không dám tranh với Tôn Vân Bằng.
Vì vậy, gã liền châm ngòi ly gián, cố ý khích bác, muốn cho Tôn Vân Bằng và Thịnh Hi Bình đánh nhau, đến lúc đó lưỡng bại câu thương, Đỗ Gia Bân sẽ được lợi.
Quả nhiên đúng như gã mong muốn, Tôn Vân Bằng chết, Thịnh Hi Bình vào tù.
Hai chàng trai trẻ vì Chu Thanh Lam mà tranh giành tình cảm, người chết kẻ bị tù tội, danh tiếng và tương lai của Chu Thanh Lam cũng bị hủy hoại.
Chu Thanh Lam chỉ là một cô gái mười chín tuổi, danh tiếng bị hủy, tương lai mờ mịt, đi đâu cũng bị người ta chỉ trỏ.
Thêm vào đó là sự trách móc của nhà họ Thịnh, sự thất vọng của bố mẹ, sự nhục mạ và trả thù điên cuồng của nhà họ Tôn, khiến Chu Thanh Lam không nhìn thấy con đường phía trước.
Cô muốn rời đi, rời khỏi nơi đau buồn này.
Nhưng thời đó, nào phải muốn rời đi là có thể rời đi? Cho dù cô đi, thì có thể đi đâu?
Cuối cùng, Chu Thanh Lam đã chọn một con đường không lối thoát.
****
Thịnh Hi Bình nhìn Đỗ Gia Bân, nắm chặt rồi lại buông lỏng nắm đấm, buông lỏng rồi lại nắm chặt.
Không được, bây giờ chưa phải lúc xử lý tên khốn này, đợi sau này có cơ hội rồi tính.
"Đỗ Gia Bân, mày nghĩ tao không biết cái ruột gan của mày à? Mày cũng thích Chu Thanh Lam, nhưng tiếc là mày nhát như chuột, sợ Tôn Vân Bằng trả thù nên không dám nói ra thôi."
Thịnh Hi Bình nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói ra từng chữ.
Anh không ra tay xử lý tên khốn này, không có nghĩa là người khác cũng không ra tay.