Hơn nửa năm không về, trong nhà đã bốc lên mùi ẩm mốc. Mộc Thiêm vừa bước vào đã mở cửa sổ để thông gió, sau đó dọn dẹp sofa để Khang Khang có chỗ ngồi nghỉ ngơi.
Các căn hộ trong tòa nhà này đều giống nhau, có ba phòng ngủ và một phòng khách. Ngày nay đây chỉ là một khu dân cư cũ bình thường, nhưng cách đây hai mươi ba mươi năm, mua được một căn nhà như vậy không hề dễ dàng.
Đương nhiên, cha của Mộc Thiêm không có khả năng này, mà chính là nhờ vào sự khôn ngoan của ông bà của Mộc Thiêm nên mới mua được căn nhà này cho cha anh khi kết hôn. Đáng tiếc, ông bà đã qua đời sớm. Và sau khi họ rời đi, cha Mộc Thiêm không siêng năng làm việc lại tiêu hết tiền tiết kiệm của gia đình. Chẳng bao lâu sau, cha Mộc lại bạo hành gia đình, đánh đuổi vợ mình, và cuối cùng tự hủy hoại cuộc đời mình.
Tuy nhiên, việc cha anh qua đời sớm cũng không phải là điều xấu. Dù sao với tính của ông ta, nếu sống thêm được vài năm nữa thì có lẽ ông sẽ bán nhà chứ không như bây giờ ngôi nhà vẫn thuộc về Mộc Thiên.
Từ nhỏ, Mộc Thiêm đã có tính tự lập và làm việc rất nhanh nhẹn. Anh bắt đầu dọn dẹp ban công, giặt chăn ga gối đệm rồi phơi nắng, sau đó chuyển sang các công việc dọn dẹp vệ sinh khác.
Khang Khang ngồi yên lặng lẽ trên sofa, nhưng sau một giờ, có vẻ như cậu không thể ngồi yên được nữa. Cậu nhớ ra mình có thể hỗ trợ nên đã đứng dậy đi lại gần Mộc Thiêm.
Mộc Thiêm liêc mắt nhìn thấy cậu đang đi về phía mình và cũng không nói Khang Khang ngồi xuống, mà lấy một miếng giẻ lau bụi đưa cho cậu.
Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, cả anh và Khang Khanh đều đổ mồ hôi, nên họ quyết định thay phiên nhau tắm rửa. Khi hai người tắm xong, bên ngoài bầu trời đầy những đám mây đỏ rực rỡ, trong phòng thì hơi tối do ánh sáng không đủ.
"Chúng ta ra ngoài ăn nhé.”
Sau khi tắm xong, Mộc Thiêm thay một một chiếc áo phông trắng và quần đùi đen, rất hợp với chiều cao 1m80 và vẻ ngoài điển trai của anh. Trông anh sảng khoái và giống như một sinh viên đại học.
“Ăn cơm!”
Khang Khang nghe thấy từ "ăn cơm" thì rất phấn khích, vẫy tay và theo sau Mộc Thiêm ra ngoài.
Khi hai người ra khỏi nhà, họ thu hút rất nhiều sự chú ý, và có người chủ động đến hỏi thăm.
“Mộc Thiêm về rồi sao, giờ đi đâu vậy?”
“Vừa về, trong nhà không có gì, tôi chuẩn bị ra ngoài ăn một bữa và đi siêu thị mua sắm một chút.”
Trên đường đi, một số hàng xóm biết được Mộc Thiêm đã đưa Khang Khang về nhà. Một số người khen ngợi lòng tốt của anh, trong khi một số khác như dì Hồ khuyên anh nên thận trọng hơn, đừng để bản thân gặp rắc rối lơn vì hành động bốc đồng.
Hàng xóm trong khu phần lớn đều tốt bụng, biết họ có lòng nhắc nhở, MộcThiên cảm ơn và gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.
Tuy nhiên, anh biết rõ mình cần làm gì và không để ý đến những lời khuyên đó. Sau khi nói chuyện với hàng xóm, anh dẫn Khang Khang đi tìm một quán ăn nhỏ gần khu dân cư để ăn tối và sau đó là siêu thị.
Trên đường đi, Khang Khang thích chạy nhảy, mặc dù trông như một người lớn nhưng lời nói và hành động lại rất trẻ con.
“Mẹ ơi, anh kia lè lưỡi với con, anh ấy không ngoan!”
Mộc Thiêm nghe thấy một đứa trẻ bên cạnh đang phàn nàn với mẹ mình, định giải thích rằng Khang Khang không phải lè lưỡi với họ, nhưng mẹ của đứa trẻ đã nói: “Anh ấy không phải lè lưỡi với con đâu, mà là do anh ấy bị bệnh.”
Khang Khang có một số vấn đề phát triển bẩm sinh, và một trong những đặc điểm đặc trưng là thường xuyên lè lưỡi. Mẹ của đứa trẻ dường như hiểu biết về hội chứng Down.
Nghe mẹ nói vậy, đứa trẻ lập tức lấy kẹo mυ'ŧ trong túi để tặng cho Khang Khang.
“Em trai, kẹo.”
Khang Khang cũng không thông minh hơn đứa trẻ trước mặt, nên chỉ đơn giản đưa tay nhận kẹo rồi đưa cho Mộc Thiêm xem.
“Nói cảm ơn đi.” Mộc Thiêm nhắc nhở Khang Khang nói lời cảm ơn với người bạn nhỏ.
Khang Khang lớn tiếng nói: “Cảm ơn!”
Sau khi nói lời cảm ơn xong, cậu mở kẹo ra nhưng không ăn mà đưa cho Mộc Thiêm: “Em trai ăn, ăn kẹo ~”
Mộc Thiêm nhìn cây kẹo mυ'ŧ trước mặt, nhớ lại lần đầu tiên khi bà mang anh về nhà ăn cơm, lúc đó cha mẹ Khang Khang không vui vẻ lắm, khiến không khí trong nhà có chút khó xử. Ngay lúc anh định rời đi, Khang Khang cũng đã chạy đến đưa anh một cây kẹo mυ'ŧ, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng khi đó.
Thực lòng mà nói, Mộc Thiêm sẵn sàng trở về chăm sóc Khang Khang không chỉ vì bà, mà còn vì theo một cách nào đó họ đã lớn lên cùng nhau.
Trong khu này, cả Mộc Thiêm và Khang Khang đều có chút đặc biệt. Khang Khang đặc biệt vì bản thân cậu, còn Mộc Thiêm đặc biệt vì gia đình. Từ nhỏ, họ không có nhiều bạn bè để chơi cùng. Theo một cách nào đó, họ đã trở thành bạn bè và giống như anh em, nên Mộc Thiêm không thể bỏ mặc Khang Khang được.
Khi đến siêu thị, Mộc Thiêm không quên mua đồ ăn nhẹ cho Kangkang trong khi đi mua sắm, rất vui vẻ và liên tục vỗ tay chào hỏi.
Từ khi còn nhỏ, Mộc Thiên đã quen với mọi ánh mắt. Khi những người xung quanh quay đầu lại do giọng nói của Khang Khang, anh không mấy bận tâm. Anh chỉ nhẹ nhàng chắc Khang Khang nhỏ giọng để không làm phiền người khác, rồi bình tĩnh dẫn cậu đến quầy thanh toán.
Sau khi đi dạo siêu thị và trở về nhà mà không gặp phải ai bắt chuyện, Mộc Thiêm thở phào nhẹ nhõm. Anh khóa cửa lại và mở TV cho Khang Khang ngồi xem, còn mình thì bắt đầu tính toán tiền tiết kiệm.
Anh tốt nghiệp trung học và quyết định không tiếp tục học lên nữa, mà đi làm ngay. Đến nay, anh đã làm việc được 4-5 năm. Ban đầu, anh có một khoản tiền tiết kiệm, nhưng năm ngoái, khi bà nội Khang Khang bị bệnh và phải nhập viện, anh đã dùng hết số tiền đó để chữa trị cho bà. Hiện tại, anh chỉ còn lại số tiền lương tích cóp được trong năm nay.
Nếu anh vẫn trong tình trạng có đủ ăn, Mộc Thiêm hoàn toàn có thể nghỉ ngơi vài tháng rồi tìm việc mới. Nhưng khi nhìn thấy Khang Khang ngồi trên sofa xem phim hoạt hình và cười, anh không thể không suy nghĩ về việc tìm công việc mới.
Trước tiên, công việc mới chắc chắn phải ở gần nhà, tốt nhất là có thể về nhà vào buổi trưa. Dù sao, với tình trạng của Khang Khang, nếu không có ai trông nom trong thời gian dài sẽ dễ xảy ra tai nạn.
Chắc chắn có những công việc thời gian linh hoạt, nhưng lương chắc chắn sẽ không cao. Mộc Thiêm tự biết với bằng cấp của mình, anh không thể kỳ vọng kiếm được một công việc có thời gian làm linh hoạt lương lại cao.
Tuy nhiên, anh không hối hận vì đã không chọn con đường học đại học, vì công việc giúp anh độc lập về tài chính, tự kiếm tiền và tiêu xài theo ý mình. Hơn nữa, nếu anh không bắt đầu làm việc sớm, thì năm ngoái anh cũng không thể có đủ tiền chữa bệnh cho bà. Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì cuối cùng bà không được cứu ít nhất không phải vì thiếu tiền chữa trị.