Quy Tắc Tình Yêu Của Giáo Sư Lục

Chương 24: Tai nạn

Sáng hôm sau, họ theo phân công hôm qua, cùng giáo viên phụ trách hoàn thành các nhiệm vụ.

Do nhóm của Lục Chiêu Tự gồm phần lớn là sinh viên ngành y, nhiệm vụ hôm nay của họ là tổ chức một buổi giảng dạy về sức khỏe cho các em nhỏ tại Trường Tiểu học Hy Vọng.

“Các em nam còn đứng đó làm gì? Không định đi lấy ghế à, hay định để hai bạn nữ làm?” Lục Chiêu Tự nhíu mày nhìn mấy nam sinh vẫn còn đứng ngây ra.

“Thầy Lục, tổng cộng có khoảng 90 học sinh. Em nghĩ mình sẽ lấy khoảng 100 chiếc ghế ra sân trường, được không ạ?” Một nam sinh gãi đầu hỏi dò.

“Được, lấy thêm một cái bàn nữa nhé.” Lục Chiêu Tự gật đầu, rồi quay sang nói với Thư Cẩn và Ngô Hoán, “Hai em đi cùng thầy để trao đổi với các thầy cô về nội dung buổi giảng nhé.”

Khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, các em học sinh Trường Hy Vọng lần lượt vào chỗ ngồi theo sự sắp xếp của các thầy cô.

Làm người dẫn chương trình là một anh khóa trên năm hai, người đã có kinh nghiệm dẫn chương trình, đứng trên sân khấu nói năng rất tự tin và lưu loát.

“Suỵt, các em giữ trật tự nào! Bây giờ chúng ta cùng chào đón một anh lớn đến đây để mang đến cho chúng ta một buổi giảng thật thú vị về sức khỏe nhé!”

Dưới sân, tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, tiếp đó một anh khóa trên khác bước lên bục, bắt đầu buổi giảng về sức khỏe.

Trong khi đó, năm sinh viên còn lại ngồi phía sau các lớp để hỗ trợ các giáo viên giữ trật tự.

Thư Cẩn đang chăm chú nghe anh khóa trên nói, thì bỗng cảm thấy tay áo bị kéo nhẹ. Cô cúi xuống, thấy một bàn tay nhỏ nhắn rám nắng và ánh mắt ngước nhìn của cô bé ngồi bên cạnh. Cô nhẹ nhàng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

“Chị ơi, có một chú đẹp trai cứ nhìn chị suốt.” Cô bé ngước lên thì thầm.

Thư Cẩn khẽ nghiêng người, hỏi, “Là ai vậy em?”

“Chú ấy ở bên trái, phía sau kìa.” Cô bé không dám quay lại, chỉ lén lút nhìn bằng đôi mắt to tròn.

Nghe vậy, Thư Cẩn nhìn theo hướng cô bé chỉ, vừa vặn chạm ánh mắt của giáo sư Lục đang nhìn cô.

Cô thầm nghĩ: “Thầy đang nhìn mình sao?” Sau đó, cô như hiểu ra điều gì đó, thu ánh mắt lại và mỉm cười, khẽ nói với cô bé, “Không phải đâu, chú ấy đang nhìn em đấy.”

“Chú ấy nhìn em làm gì ạ?” Cô bé ngạc nhiên tròn xoe mắt hỏi.

“Vì em không chú ý nghe giảng, nên chú ấy nhìn em đó. Nếu không quay lại, sao em biết chú ấy đang nhìn mình?”

“Nhưng em nghĩ chú ấy vẫn đang nhìn chị mà!” Cô bé đỏ mặt, cúi đầu thì thầm.

Nghe cô bé nói nhỏ xíu nhưng Thư Cẩn vẫn nghe rõ, cô nhắc khẽ, “Suỵt, nghe giảng đi nào, nếu không chú ấy sẽ đến nhắc nhở em đấy.”

Nghe đến chú giáo sư đẹp trai nhưng nghiêm nghị, cô bé lập tức ngồi thẳng, chăm chú nhìn lên bục giảng.

Thư Cẩn mỉm cười khi thấy cô bé chuyển từ sợ sệt sang ngoan ngoãn nghe giảng, thầm nghĩ: “Cô bé sao lại sợ thầy đến vậy nhỉ?”

Buổi giảng được nửa chừng, Thư Cẩn cảm thấy hơi khó chịu trong bụng. Cô nhíu mày, nhận ra có lẽ mình đã ăn phải thứ gì đó không tốt. Sau khi hỏi thầy cô phụ trách về nhà vệ sinh, cô rón rén rời khỏi chỗ.

Quả nhiên là cô bị đau bụng, sau khi rửa tay sạch sẽ ở bồn nước, Thư Cẩn từ từ đi ra ngoài, đi được vài bước thì dừng lại.

Lục Chiêu Tự thấy Thư Cẩn đột nhiên rời đi với vẻ mặt khó chịu, anh nhíu mày và quyết định đi xem sao.

Chờ mãi không thấy cô ra, anh đứng ngoài mà lòng sốt ruột, muốn vào cũng không được.

Cuối cùng, khi cô bước ra, thấy cô đứng ngẩn ngơ nhìn mình, anh không khỏi nhẹ nhõm. Đôi mắt anh ánh lên một tia lo lắng, anh tiến đến hỏi, “Em ổn không?”

Thư Cẩn bừng tỉnh, mím môi, khẽ đáp, “Dạ ổn.”

“Em có biết vì sao tôi ở đây không?” Anh đổi giọng hỏi.

“Thầy cũng vào đây à?” Thư Cẩn không nghĩ ngợi đáp ngay.

Nghe cô nói, Lục Chiêu Tự hơi bất lực, nhắm mắt lại, rồi mở ra, nhìn cô nghiêm túc, “Thư Cẩn, tôi lo lắng cho em nên mới đến.”

“Nhưng lúc đó thầy rõ ràng không thích em nữa.” Giọng cô trầm xuống.

Lục Chiêu Tự nghe rõ, anh nhíu mày hỏi lại, “Tôi bao giờ ghét em?”

Mình thích em đến thế cơ mà.

“Lúc em xin lỗi thầy vì đã say rượu làm phiền thầy.” Thư Cẩn cúi đầu, giọng lí nhí.

Anh nghe thế, không khỏi bật cười. Thật sự giận cô vì cô làm bộ xa cách. Ghét cô? Chuyện hoang đường.

Nhưng đây không phải chỗ để giải thích, anh chỉ khẽ vỗ đầu cô, giọng điềm tĩnh, “Đừng suy nghĩ lung tung, tôi không ghét em.”

Giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai như mang theo sự vỗ về, xua đi mọi cảm giác buồn bã trong lòng cô. Cô ngẩng đầu lên.

“Cốp!” Một tiếng động vang lên, anh khẽ kêu lên còn Thư Cẩn thì ôm trán. Cô không ngờ mình ngẩng đầu lại đυ.ng phải cằm của anh.

Thư Cẩn bối rối nhìn anh, nhỏ giọng, “Em xin lỗi, thầy.”

“Không sao.” Lục Chiêu Tự xoa cằm, thấy cô vẫn ôm trán, mắt ngấn nước, liền nói, “Bỏ tay ra để tôi xem.”

Cô lắc đầu, quyết giữ tay trên trán.

“Bỏ tay ra cho tôi xem nào.” Anh kiên quyết lặp lại, ánh mắt đầy nghiêm nghị.

Cô từ từ hạ tay xuống. Lục Chiêu Tự nhìn thấy vết đỏ lộ ra trên trán trắng, nhíu mày, nhẹ nâng tóc mái cô lên và chạm nhẹ vào vết bầm, nói, “Không sao, về nhớ lấy khăn ướt chườm.”

Cô ngước nhìn cằm thầy cũng bị đỏ, ngập ngừng nói “Em xin lỗi.”

Anh nghe cô lặp lại ba chữ “em xin lỗi,” thật không thích chút nào, giọng anh trầm xuống, “Em không cần xin lỗi tôi, bây giờ hay sau này.”

Thấy cô chớp mắt không hiểu, anh nhấn mạnh: “Nghe rõ chưa?”

“Dạ, nghe rõ rồi.”

“Hiểu chưa?”

“Dạ, hiểu rồi.”

“Làm được không?”

“Dạ, làm được.”

Anh hài lòng, chỉnh lại tóc mái cô. Cô cúi đầu nên không nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh, thầm thắc mắc: “Rõ ràng mình sai, vì sao không cần nói xin lỗi? Tại sao sau này cũng không cần?”

Tối đó, nằm trên giường, Thư Cẩn vẫn nghĩ mãi về câu nói của giáo sư Lục mà chưa thể hiểu hết.

...

Mấy ngày sau, Lục Chiêu Tự dẫn nhóm đi thăm các cụ già neo đơn ở Quỳnh Xuyên. Khi vừa thăm hỏi xong một nhà thì trời bỗng chuyển xám xịt, như báo hiệu cơn giông sắp đến. Cụ già mời cả nhóm ở lại ăn cơm, Lục Chiêu Tự ngẫm nghĩ và đồng ý.

Bảy sinh viên, mỗi người một việc: người đốt lửa, người dọn bát đũa, người theo cụ học nấu ăn. Khung cảnh bận rộn nhưng ai cũng vui.

Thư Cẩn ngắm nhìn không khí ấm áp, thấy đôi mắt sâu trũng của cụ già ánh lên sự vui mừng, gương mặt phong sương lại rạng rỡ nụ cười, không còn dáng vẻ héo mòn, buồn bã như khi họ vừa đến.

Cô bất chợt nhớ ngoại, không biết giờ ngoại đang làm gì. Sóng ở đây kém, cô đã thử gọi điện mấy lần nhưng đều bị ngắt giữa chừng.

Đột nhiên điện thoại reo, thấy số ngoại, cô mỉm cười nhấn nghe và bước ra ngoài.

“Ngoại ơi…” Cô khẽ gọi, nhưng đầu dây bên kia vang lên giọng lạ lẫm, gấp gáp: “Cháu là người thân của bà cụ phải không? Bà cụ bị tai nạn…”

Còn lại những gì người đó nói, cô không nghe nổi nữa. Đầu óc chỉ quanh quẩn: Ngoại bị tai nạn rồi, ngoại bị tai nạn rồi. Thư Cẩn không dám tin, người cô mềm nhũn, trượt xuống đất, điện thoại cũng rơi theo, phát ra tiếng “cạch” khô khốc.

Lục Chiêu Tự đợi mãi không thấy cô vào lại, rồi bất ngờ nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Anh vội bước ra, khi chưa thấy cô, anh chỉ nghe tiếng khóc nức nở đầy đau khổ vang lên đâu đó.

Anh men theo tiếng khóc, thấy cô đang ngồi thu mình ở góc tường, hai tay ôm chặt lấy cơ thể, đầu vùi vào đầu gối, cả người run lên bần bật.

Hình ảnh đó như một nhát dao đâm vào lòng anh, anh vội vàng ngồi xuống bên cô, đặt tay lên vai, giọng đầy lo lắng: “Thư Cẩn, có chuyện gì xảy ra?”

Cô không đáp, chỉ lặng lẽ khóc, nức nở trong nỗi đau buồn.

Lục Chiêu Tự đành nắm lấy vai, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên. Nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt, đôi mắt vô hồn của cô, trái tim anh đau nhói, chỉ còn biết gọi tên cô, “Thư Cẩn, Thư Cẩn…”

Những lời thì thầm đầy lo lắng và yêu thương như không có tác dụng. Cuối cùng, anh phải ôm cô đứng dậy. Nhìn thấy cô kiệt sức, không thể tự đi nổi, anh bế cô lên và đưa đi.

Ở góc khuất, Ngô Hoán lặng lẽ chứng kiến cảnh anh bế cô rời xa, cuối cùng cũng hiểu rõ những gì cô đã mơ hồ suy đoán bấy lâu nay.