Càng Muốn Miễn Cưỡng

Chương 12

Thời điểm đó cô không phải là cánh buồm trên biển mà chỉ là một viên đá chìm dưới đáy biển gần ngọn hải đăng.

Trong những năm qua, cô dần bị dòng nước cuốn trôi xa, cơ thể mọc đầy rong rêu, cô đã không còn nhìn thấy ánh sáng của anh nữa.

Cô mỉm cười, vẫy tay chào anh tạm biệt.

Khi Tư Cẩn trở lại phòng bệnh của bà nội, chưa kịp đẩy cửa vào thì đã nghe thấy giọng nói của Từ An Bình.

Cô nhìn qua kính trên cửa vào bên trong phòng bệnh, thấy Từ An Bình ngồi trước giường bà, còn Nghiêm Cẩm và Từ Chí Vĩnh đứng phía sau ông.

Ông nắm tay bà nội, bàn tay trắng yếu ớt của bà trong bàn tay to lớn của ông như tay trẻ con.

Ông nói, “Mẹ, mẹ cứ yên tâm ra đi. Chúng con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Vĩnh. Tiểu Cẩn bây giờ không còn là cô bé nữa, con bé đã đính hôn, có thể tự lo cho mình.”

“Cứ yên tâm, Tiểu Cẩn đã hứa sẽ chi ba trăm ngàn để mua cho mẹ khu mộ tốt nhất, chúng con sẽ thường xuyên đến thăm mẹ, sẽ không để mẹ cô đơn.”

Cơ thể Tư Cẩn run rẩy vì tức giận, bà nội không thể nghe những lời này, cô cũng không thể.

Cô đẩy cửa phòng bệnh, nhanh chóng đặt bát hoành thánh đã gần lạnh lên trên tủ đầu giường.

“Mẹ.” Mọi người trong phòng đều sững sờ, nhưng Tư Cẩn không dừng lại. “Mẹ cho bà ăn hoành thánh đi, con có vài câu muốn nói với bố.”

Cô vẫn quay lưng về phía bà, trong toàn bộ phòng bệnh, chỉ có bà nội là người duy nhất quan tâm đến đôi mắt hơi đỏ của cô.

Từ An Bình hơi sững sờ đứng dậy, nói một câu xã giao, “Con và Tiểu Cẩn ra ngoài bàn bạc một chút, mẹ hãy ăn uống cho tốt.”

Từ Chí Vĩnh tò mò ngước nhìn Tư Cẩn, nhưng cô không quan tâm đến cậu mà bước nhanh về phía cầu thang ở đầu kia hành lang.

Cô dừng lại trước cầu thang, quay lưng về phía Từ An Bình, nhắm chặt mắt, ép mình phải rơi hết nước mắt còn sót lại.

Sau đó, cô quay lại, không thể không cười lạnh, “Từ An Bình, ông thật sự là một tên khốn.”

Những năm qua, Từ An Bình làm ăn không thuận lợi, tinh thần sa sút, thường xuyên ra ngoài uống rượu với đám bạn bè đến nửa đêm mới về nhà.

Một lần, ông còn đánh Nghiêm Cẩm, khiến Từ Chí Vĩnh mới học tiểu học giữa đêm phải gọi điện khóc lóc với cô.

Cô chỉ nghe một chút rồi lạnh lùng cúp máy, sau đó gọi điện cho sở cảnh sát.

Đó là phúc báo của gia đình họ.

Giờ ông béo lên quá mức, phòng bệnh của bà nội không có điều hòa, ông chỉ ngồi một lát mà áo quần đã ướt đẫm mồ hôi.

“Tiểu Cẩn, tùy con nói thế nào.”

Ông kéo áo lên lau mồ hôi trên trán.

“Tiền mua mộ cho bà phải do con lo, bà đã cực khổ nuôi con lớn, con có đành lòng nhìn xác bà không nơi chôn cất không?”

Tư Cẩn không nói gì.

“Tiểu Cẩn, bây giờ con đang làm ở công ty gì đó cũng khá tốt, bố không tin con ngay cả ba trăm ngàn cũng không lấy ra được.”