Càng Muốn Miễn Cưỡng

Chương 7

Đây không phải điều mà Lục Phóng Tranh thật sự muốn tìm hiểu, bởi anh biết cô chưa bao giờ như vậy.

“Vậy còn anh thì sao?”

Tư Cẩn hơi sững lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, cười nhẹ, “Từ lúc em phát hiện hắn gọi gái, em đã chia tay với hắn rồi. Anh và Hải Nhan không giống nhau, đừng tự hạ thấp mình.”

Lục Phóng Tranh nằm trở lại giường. Sau chuyến bay dài 12 tiếng, anh vẫn chưa thể điều chỉnh lại múi giờ.

“Còn anh là gì?”

Tư Cẩn quay đầu lại, lấy thỏi son môi, tô lại đôi môi vừa bị anh hôn sâu.

“Lover.”

Cô trả lời không chút do dự.

“Người tình, kẻ yêu thích, đôi lứa nɠɵạı ŧìиɧ.” Anh đếm từng từ một, “Em đang bắt nạt anh vì tiếng Trung của anh không tốt à?”

“Từng ngắm biển xanh, nước đáng gì. Trừ mây Lư Sơn, nào phải mây! Cho anh cơ hội tự hiểu.”

Tư Cẩn nhìn vào gương, đối diện ánh mắt của anh, viết từ đó lên mặt gương sáng bóng bằng thỏi son.

“Như vậy sẽ không có người phụ nữ khác đến đây nữa.”

Cô cố tình trêu anh, nhưng Lục Phóng Tranh không buồn so đo với cô.

“Vẫn định tranh vị trí tổng biên tập ‘TREADs’ với Hải Nhan sao?”

Tư Cẩn nhún vai, “Là cô ấy muốn tranh với em. Em chắc chắn sẽ đạt được.”

Tổng biên tập của ‘TREADs’ sắp thăng chức về trụ sở chính, tạo cơ hội cho cô và Hải Nhan, hai phó tổng biên tập có kinh nghiệm tương đương, mỗi người thực hiện một dự án trong số đặc biệt kỷ niệm 20 năm của tạp chín để chọn người xuất sắc hơn.

Dự án của cô đã hoàn thành được một nửa, cô tin nó sẽ vượt xa mong đợi. Vị trí này…đã nằm trong tầm tay cô từ lâu.

Ly rượu trên bàn còn một nửa, Tư Cẩn nâng ly, xa xa chạm ly với Lục Phóng Tranh rồi uống cạn.

Trong chai rượu vẫn còn phân nửa, cô suy nghĩ một lát, rồi đổ hết rượu vào bình hoa chứa những đóa hồng bên cạnh.

Màu đỏ của rượu trong bình thủy tinh hòa vào những cánh hoa hồng rực rỡ, “Còn anh thì sao, bao giờ trở lại Anh làm việc?”

Sắc mặt Lục Phóng Tranh lại trở nên lười biếng, “Sau khi rời khỏi giường của em.”

Tư Cẩn lại cười, nụ cười còn rực rỡ hơn cả hoa hồng. Cô gửi cho anh một nụ hôn từ xa, thổi tắt ngọn nến bên cạnh, nhanh chóng rời khỏi căn phòng chìm trong bóng tối.

Chúc anh mơ đẹp. Cô thầm chúc anh trong lòng.

Tư Cẩn bước dọc theo hành lang khách sạn, điện thoại sáng lên. Cô nhìn vào màn hình, số điện thoại là từ một thành phố nhỏ ở miền Nam xa lạ mà quen thuộc.

Cô bước vào thang máy, khi cuộc gọi sắp kết thúc, cô nhấn nút nghe.

“Tư Cẩn…Tư Cẩn…” Âm thanh ngắt quãng và rất ồn ào, cô nghe thấy tiếng còi xe cứu thương vang lên, át cả tiếng khóc của một người phụ nữ.

Những ký ức ẩm ướt lại ập về.

Nước khử trùng, áo blouse trắng, kim tiêm cắm vào tĩnh mạch, thế giới đang chuyển động, còn cô thì tĩnh lặng.

Cuối hành lang bệnh viện có một cửa sổ, bên ngoài là một cây ngô đồng Pháp. Màu xanh lá đã dần phai nhạt, mùa hè đang dần kết thúc.