Vạn Người Ghét Ở Chương Trình Thi Đại Học Bạo Hồng

Chương 14: Chiến hữu

Hà Hạn Ngư ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt trắng mịn của Giang Bạch, đôi mắt sâu thẳm, lạnh lẽo dưới hàng mi dày như mực, và nốt ruồi chu sa ở khóe mắt phải của cậu ấy.

Trong cuốn tiểu thuyết Người Yêu Thay Thế Của Tổng Tài Lạnh Lùng, nhân vật chính vì nốt ruồi chu sa này mà chiếm đoạt Giang Bạch. Nghĩ đến việc vài năm sau Giang Bạch sẽ phải trải qua hàng loạt đau khổ về cả thể xác lẫn tinh thần, Hà Hạn Ngư không khỏi thấy thương cậu ấy.  Ôi, thân phận người yêu thế thân yếu đuối đáng thương trong sách này, thật khiến người ta xót xa mà.

Giang Bạch không nói thêm lời nào, cầm lấy vali, một tay nhấc lên nhẹ nhàng bước lên cầu thang.

Hà Hạn Ngư: “...”  Rốt cuộc ai mới là người yếu đuối đây?  Cậu ngượng ngùng sờ mũi, quay lại lấy hành lý của mình.

Hà Hạn Ngư ngồi lặng lẽ quan sát Cố Trạch Dã đang thoải mái ngồi trên ghế dài, bên cạnh là vali LV của anh ta.

Hà Hạn Ngư tốt bụng nhắc nhở: “Thiếu gia, nhân viên sẽ không giúp anh xách hành lý đâu.”

Cố Trạch Dã mở ví, lấy ra hai tờ tiền đỏ trăm tệ, thể hiện dáng vẻ của một thiếu gia cao ngạo: “Hạn Ngư, vất vả cho cậu rồi.”

Đúng là xem người khác như tay sai để sai khiến. Hà Hạn Ngư tặc lưỡi một tiếng, “Thiếu gia, anh nghĩ hai trăm tệ có thể sai khiến được tôi sao? Tôi, rất, đắt.”

“Thấy ít à?” Cố Trạch Dã lại rút thêm một tờ năm mươi tệ, “Cho cậu hai trăm năm mươi, đi mua chút óc lợn mà bổ cho bộ não cá mòi của cậu.”

Hà Hạn Ngư đáp lại, không chút kiêng nể: “Cảm ơn thiếu gia, nhưng não của tôi vẫn dùng tốt. Số tiền đó anh nên giữ lại mà bổ cho cơ thể yếu ớt của mình thì hơn.”

Từ xa, Giang Bạch đã nhìn thấy cảnh giằng co giữa hai người, anh ta bước đến, cầm lấy vali cạnh chân Hà Hạn Ngư rồi lặng lẽ đi về phía ký túc xá.

“Giang Bạch, chờ đã!” Hà Hạn Ngư vội vàng ngăn lại, “Hành lý của tôi không nặng đâu, tôi có thể tự mang. Anh đừng xem tôi như một thiếu gia không thể tự mình đi lại được.”

Giang Bạch hơi nheo mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng ngày càng sắc sảo của Hà Hạn Ngư. Hà Hạn Ngư từng là thành viên nhỏ tuổi nhất của nhóm nhạc Bạo Phong Thiếu Niên Đoàn, thân hình nhỏ bé, sức khoẻ yếu ớt, khi đi diễn Giang Bạch thường giúp cậu ta xách hành lý. Nhưng bây giờ, cây non năm nào đã cao bằng anh ta rồi.

Cố Trạch Dã dường như bị nhột khi nghe Hà Hạn Ngư nói móc, anh ta xía vào, nói với giọng chua ngoa: “Hà Hạn Ngư, à không, tôi phải gọi cậu là Hà công chúa mới đúng. Chúc mừng cậu tìm được kỵ sĩ của mình nhanh như vậy. Nếu tôi có khuôn mặt đẹp như cậu, chắc bây giờ cũng có người đến giúp đỡ rồi. Cậu đẹp thế này, bố mẹ cậu chắc tiếc vì không sinh con gái nhỉ?”

Hà Hạn Ngư không có phản ứng gì, nhưng Giang Bạch đứng cạnh thì mặt hơi biến sắc.

Cảnh Sâm chẳng ngờ nổi, chưa kịp chuyển vào ký túc xá mà phòng 301 đã có mâu thuẫn. Anh lên tiếng hòa giải: “Bạn Cố, có gì từ từ nói.”

Cố Trạch Dã giả vờ không hiểu, “Tôi khen cậu ấy đẹp, nói sai gì sao?”

Có những người dường như sinh ra là để không hợp nhau. Hà Hạn Ngư chậm rãi đáp lại: “Cảm ơn thiếu gia đã khen. Nhưng thiếu gia này, nếu anh thích mặt tôi đến vậy thì có thể sớm đi chỉnh sửa theo mặt tôi. Nếu không thì cứ nhìn mãi có khi lại càng khó chịu.”

“Cậu...” Cố Trạch Dã nghẹn lời, kéo vali đi thật nhanh.

Cảnh Sâm không nhịn được bật cười, quay sang Hà Hạn Ngư, “Chúng ta từng đóng phim cùng nhau, cậu còn nhớ không?”

Hà Hạn Ngư ngạc nhiên khi thấy Cảnh Sâm còn nhớ, “Tất nhiên rồi. Anh đóng thái tử, còn tôi đóng người hầu, đỡ kiếm cho anh rồi chết.”

Đi cùng thái tử và bị ám sát, một vai pháo hôi điển hình.

“Thật xin lỗi cậu nhé.” Cảnh Sâm cười lớn hơn, giọng trầm ấm đặc trưng nhưng pha chút non nớt, “Kiếp này, tôi sẽ làm người hầu của cậu nhé.”

Hà Hạn Ngư cảm thấy ngay sự đồng điệu với Cảnh Sâm, người đàn ông trai thẳng quý giá của phòng 301. Cậu siết tay anh, vui vẻ nói: “Anh em, từ giờ chúng ta là chiến hữu.”

Ký túc xá sinh viên rất rộng rãi. Ngoài giường tầng, còn có tủ quần áo, kệ sách, bàn học và ghế sofa. Đồ đạc đầy đủ từ máy tính, tủ lạnh, máy lạnh đến máy giặt.

Khi Hà Hạn Ngư và Cảnh Sâm đến nơi, Giang Bạch và Cố Trạch Dã đã chiếm giường trên.