Hai Thế Giới

Chương 4: Dọa ngược

Quăng đi gần chục bộ hồ sơ xin việc. Vy đang lẩm nhẩm xem chi phí hết bao nhiêu. Vừa tính Vy vừa tặc lưỡi:

"Làm hồ sơ cũng tốn kém thật đấy."

"Cái gì không tiếc lại đi tiếc con lợn còi. Vung mấy trăm mua quần áo còn không tiếc vậy mà…"

"Mấy trăm nào, quần áo cả người tớ chưa đến trăm ngàn, toàn đồ hàng chợ thôi."

"Thế cậu muốn như tớ chắc? Không có cửa đâu nhá."

Nam nhếch mép cười. Nụ cười mới đáng ghét làm sao.

Vy quay sang nhìn chằm chặp về phía cậu bạn, giả vờ thèm thuồng:

"Tớ sao có điều kiện được như cậu, quần áo toàn hàng shop, đồ hiệu. Bộ cậu mặc có đến chục củ không?"

"Làm gì đến mức ấy. Nhà tớ cũng có phải đại gia đâu, làm gì mà toàn đồ hiệu được chứ. Cậu thích à?"

"Thích, thích lắm."

Vy gật đầu lia lịa.

"Thích thì cho luôn đấy."

Nói rồi cậu ta bắt đầu cởi cúc áo.

"Ê, làm gì vậy, đùa thôi mà!"

"Sao bảo thích? Tớ tốt bụng mà."

"Cậu định lột hết quần áo để làm trò khỉ à. Đồ biếи ŧɦái!"

Vy quát.

"Không, biếи ŧɦái gì đâu, tớ cho luôn cả người nữa, coi như khuyến mại!"

"Biến ra ngoài mau."

Vy phi sách vở về phía Nam .

"Có đau đâu mà ném, cho thật mà, cần gì phải từ chối chứ."

Cậu ta làm bộ mặt ngây thơ tiến lại phía Vy.

"Cậu không biến thì tớ biến."

Nói rồi Vy vội vã bước ra khỏi phòng.

Cậu ta còn gọi với theo:

"Sao phải ngại nhỉ, thế này còn lâu mới lấy được chồng."

‘‘Bạn bè kiểu gì thế không biết. Đẹp nhưng có phần đê tiện.’’

Vy tự nhủ.

‘‘Chẳng đứng đắn tẹo nào. Cậu ta còn thích chí cười khanh khách nữa chứ. Biến đi đâu thì biến đi! Coi mình là loại người gì không biết.’’

"Eo, làm bộ à. Body tớ đẹp lắm đấy!"

"Lại còn gọi với theo nữa chứ. Đúng là hết thuốc chữa."

Vy lẩm bẩm, đưa tay ôm đầu.

Đi lòng vòng ngoài ngõ một lúc cuối cùng thì cơn giận dữ trong lòng Vy cũng vơi đi phần nào. Nhưng Vy vẫn không hiểu sao cậu ta lại có hành động như vậy. Nếu đùa thì không sao nhưng nếu là thật thì… Hay tại mình có vấn để nhỉ, xem thử thì cũng có sao đâu. Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu cô nhưng ngay lập tức bị lý trí xua đi!

Vy trở về nhà, lên gác, đắn đo không biết có nên mở cửa không. Kệ chứ, nhà của mình cơ mà! Vy hít một hơi dài rồi mở cửa. Vừa mon men bước vào, Vy đã thấy Nam ngồi trên ghế, trông bộ dạng hả hê lắm. Vy nhìn chăm chú vào cái áo cậu ta mặc xem có cái khuy nào tuột ra không. May thật, vẫn y nguyên! Dường như đoán được suy nghĩ của Vy, Nam quay ra cười, lần này nụ cười có vẻ ‘‘tử tế’’ hơn:

"Sao phải phản ứng mạnh thế. Cậu tưởng dễ lắm mà được chiêm ngưỡng cơ thể tuyệt trần của tớ chắc."

"Hình như bệnh cậu ngày càng nặng hơn rồi đấy."

Vy thở dài:

"Thế nếu gặp người khác mà không phải tớ thì cậu cũng làm như vậy à?"

"Người khác? Để tớ suy nghĩ đã."

Cậu ta vê vê ngón tay, mắt ngước lên trần nhà tỏ vẻ đăm chiêu. Được mấy giây im lặng cậu ta chợt reo lên:

"Cho luôn!"

Nói xong Nam quay ra nhìn Vy dò xét thái độ. Vy thở dài:

"Tối nay quay về chỗ cũ đi. Đừng tá túc tại nhà tớ nữa."

"Về đâu?"

"Về cái chỗ mà cậu bắt đầu đi đấy." Vy chụp cái gối lên mặt : "Muốn hư hỏng thì hư hỏng luôn đi."

"Giận rồi à. Đùa tí thôi mà!"

Cậu ta xăm xắn chạy lại giường, lật cái gối khỏi mặt Vy. Vy trợn mắt quát:

"Thích ăn đòn hả?"

Rồi kéo mạnh cái gối về vị trí ban đầu.

Nam thoáng biến sắc mặt, cậu ta rụt rè liếc nhìn Vy:

"Được rồi, từ nay tớ không trêu cậu như thế nữa, hứa đấy!"

Vy nằm im giả vờ như không nghe thấy gì cả, được khoảng mươi phút không có tiếng nói nào nữa, nghĩ là cậu ta đã đi ra ngoài, Vy bỏ gối ra khỏi mặt, đảo mắt quanh phòng. Vy tự nhủ:

"Đi cũng tốt, làm bạn với cậu ta thật là mệt."

Các cơ bắp đau nhức vì lâu lắm mới đi bơi, Vy nắn tay chân rồi uể oải bước khỏi giường, cài lại cửa để đi ngủ. Đang định đóng chốt thì bất chợt có tiếng:

"Hú…Òaaaaaaaa!"

Vy giật thót mình tưởng như rơi tim ra ngoài, cơn ngái ngủ biến mất tiêu. Vừa định thần lại thì trông thấy bộ mặt của Nam đang cười nhăn nhở. Hai con mắt trắng dã, không thấy con ngươi đâu, tóc tai thì bù xù còn cái áo trên người thì…biến mất. Vy nhặt cái gối vừa rơi xuống đất xong ném vào người cậu ta:

"Ra ngay! Từ nay còn lảng vảng thì biết tay tớ!"

"Tớ thề! Đây là lần cuối."

Cậu ta cười sặc sụa:

"Nhìn mặt cậu tái mét không còn giọt máu đến tớ cũng sợ!"

Vy đóng sập cửa, không nói thêm câu nào nữa, dai như đỉa vậy.

"Đóng cửa chính thì tớ leo cửa sổ."

"Đồ mặt dầy, có biết lịch sự là gì không?" Vy hét lên.

"Không, từ này lạ lắm, chưa có trong từ điển của tớ." Nam cười nhăn nhở.

Hình như giận đến mức không thể giận hơn được nữa và có lẽ cũng đã quá quen với những trò đùa của cậu ta nên Vy cũng chẳng còn muốn nói thêm câu gì nữa. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Vy. Vy bật dậy, nhìn Nam chăm chú, nhìn như muốn xuyên thủng người cậu ra vậy. Sau khi nhìn từ trên xuống dưới và từ dưới lên trên người Nam một lượt, Vy nhếch mép cười:

"Nhìn toàn cảnh thì cậu cũng ngon đấy."

Vy xoa xoa đập đập hai bàn tay vào nhau:

"Tớ nghĩ là tớ cảm nhận được cơ thể của cậu!"

Vy lừ lừ tiến đến, đôi mắt sáng rực.

Nam hơi lùi lại, mặt tỏ vẻ bất an:

"Làm…làm gì đấy?"

"Làm cái cậu muốn, tớ muốn… Không phải cậu muốn cho tớ nhìn thấy cậu thoát y sao?"

"Cởi nốt quần ra!" Vy quát.

Thấy phòng bà chị trên gác cứ rầm rầm, Đức, em trai đang học lớp 10 của Vy gào lên:

"Mẹ ơi, chị không cho con làm bài tập, mẹ bảo chị ấy đừng có làm ồn nữa đi! Mai con có bài kiểm tra một tiết môn Hóa đấy mẹ!"

"Nhanh lên nào! Em tớ nó ý kiến rồi kia kìa."

Vy nuốt nước bọt làm bộ nôn nóng.

Cậu ta cũng nuốt nước bọt nhưng...vù chạy mất. Giọng nói vẳng lại phía sau:

"Tớ có việc gấp, gặp…gặp…lại… sau!"

Vy cười thầm:

"Đáng đời, ai bảo đùa dai."

Nhưng ngộ nhỡ cậu ta cởi thật thì không biết Vy phải xoay sở ra sao nữa. Thôi mặc kệ, nghĩ làm gì cho mệt óc. Đến đâu hay đến đó.

Nghĩ sao làm vậy, Vy leo tót lên giường và đánh một giấc đến sáng. Ngoài sân còn lao xao tiếng gió và văng vẳng tiếng chim cú ăn đêm, khiến Vy chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.