Núi Lửa Ngủ Đông

Chương 15

“Vừa mới đến.”

“Vậy lát nữa chơi vài ván nhé.”

Tần Chi không ngại ngùng liền đồng ý. Sau đó, cô liếc nhìn người đứng bên cạnh Tống Dục.

Lý Kinh Châu mặc áo thun đen kiểu cổ điển của Gucci, vạt áo sơ vin vào quần dài làm nổi bật vòng eo nhỏ và đôi chân dài. Anh đứng dưới ánh đèn, tập trung lau cây gậy bi-a, dường như không để ý đến sự xuất hiện của cô.

Tần Chi chỉ nhìn anh một chút, cũng không có ý định chào hỏi.

Cô chỉ giới thiệu Trì Tuyết và Trình Hạo với Sở Hoán và Tống Dục.

Khói thuốc bay lượn lờ dưới án đèn, hương nicotine lan tỏa khắp nơi.

Mấy cậu con trai bắt đầu chơi trận đầu tiên, Trì Tuyết kéo Tần Chi ra một góc, nói nhỏ: “Phải công nhận là anh ấy có gương mặt khiến người ta dễ phải thầm yêu.”

Tần Chi hiểu ý của Trì Tuyết.

Những người quá đẹp, ngay cả khi tỏ tình cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng. Nhưng đến khi đã quyết định thì cũng chỉ dám thầm yêu mà thôi.

Tần Chi cười: “Mình còn chưa giới thiệu ai là Lý Kinh Châu mà.”

“Thôi nào…” Trì Tuyết trợn mắt, “Anh ấy có nổi bật hay không chẳng lẽ cậu không tự biết à?”

Tần Chi: “…”

Trì Tuyết hỏi: “Vậy hôm nay cậu đến đây là vì anh ấy à?”

Cô chưa kịp đợi Tần Chi trả lời, liền thốt lên: “Trời ơi!” Cô nàng nâng giọng lên, sau đó chợt nhận ra, liếc nhìn mấy nam sinh đang chơi bi-a, liền che miệng hạ giọng: “Cậu vào Di Đường không phải cũng vì anh ấy đấy chứ?”

Tần Chi cắm ống hút vào cốc trà sữa Trì Tuyết đưa rồi nhấp một ngụm. Trà quá ngọt, cô đặt ly trà sữa sang một bên: “Cái đó thì không phải.”

Cô không muốn nói nhiều, thấy Trì Tuyết còn định hỏi thêm, cô liền đứng dậy, hỏi mấy cậu con trai: “Các anh đánh ván này sao rồi?”

Sở Hoán đẩy kính trên sống mũi, hỏi: “Em có muốn thử một cú không?”

“Em chỉ đứng xem thôi, em dở lắm.”

“Không sao, để Tiểu Sở dạy em.” Tống Dục cười.

Sở Hoán lườm Tống Dục: “Cậu đừng có nói linh tinh trước mặt con gái.”

Tống Dục bật cười, quay sang Lý Kinh Châu: “Anh Kinh, hôm nay hiếm thấy thật, Tiểu Sở còn nổi giận kìa.”

Lý Kinh Châu cũng cười, cắn điếu thuốc, lười biếng trêu chọc: “Tiểu Sở hung dữ ghê, tôi sợ lắm đấy.”

Sở Hoán càng tức: “Anh Kinh, sao cậu cũng hùa theo Tống Dục bắt nạt tôi?” Rồi cậu nhanh chóng quay sang giải thích với Tần Chi: “Tần Chi, em đừng nghe bọn họ nói linh tinh.”

“Linh tinh cái gì mà linh tinh.” Tống Dục tiếp tục trêu cậu, “Cậu không phải sao?”

Mặt Sở Hoán đỏ bừng, cậu cầm gậy bi-a lên định đánh Tống Dục, Tống Dục cũng cầm gậy, làm bộ như muốn đánh nhau với cậu.

Lý Kinh Châu vừa châm thuốc, vừa lên tiếng ngăn họ: “Thôi nào Tống Dục, cậu ấy không đùa được đâu.”

Tần Chi suy nghĩ một lát, rồi lên tiếng giúp Sở Hoán: “Tống Dục, đừng bắt nạt người ta, bây giờ trai ngoan đang rất được ưa chuộng, Sở Hoán đúng chuẩn ‘cún con’ dễ thương.”

“Ui trời.” Tống Dục huýt sáo, bộ dạng rất thích thú vỗ vai Sở Hoán một cái: “Anh bạn, Tần Chi bênh cậu rồi, cơn giận này không vô ích.”