Phản Diện Quyến Rũ

Chương 7

Văn Thiên Quân bóp cằm Nam Phi Nhu, thản nhiên buông từng chữ:

"Tôi thấy cô bẩn."

Nam Phi Nhu lùi lại hai bước, xoa xoa cằm, bình thản đáp:

"Chỉ là tạo nhiệt thôi, đâu phải làm thật, anh làm quá gì vậy?"

Văn Thiên Quân híp mắt, đáy mắt ánh lên tia nguy hiểm lạnh lẽo. Người phụ nữ này quả thật rất sắc sảo và lắm lời.

Bị ánh mắt đó chiếu tới, Nam Phi Nhu không nhịn được rùng mình.

"Sếp, đừng nhìn tôi như vậy, tôi nổi da gà đấy."

Văn Thiên Quân dời mắt, không kiên nhẫn gọi Âu Văn vào, ra lệnh đưa cô đi.

Ra khỏi khách sạn, Nam Phi Nhu quả thực gặp một số phóng viên, nhưng nhờ có bảo vệ khách sạn ngăn cản nên họ không thể tiếp cận cô, chỉ chụp được vài bức ảnh từ xa.

Lên xe, Âu Văn đưa cho cô một kịch bản.

"Đây là phim sắp tới cô sẽ tham gia, về nhà đọc trước, vài ngày nữa sẽ khởi quay."

Nam Phi Nhu thoáng sững sờ, nhưng sắc mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

Cô lướt qua nội dung kịch bản, là một bộ phim tiên hiệp chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng Thượng Thần Truyện. Gần đây đoàn phim đã công bố danh sách diễn viên, phần lớn là các ngôi sao lưu lượng nổi tiếng, nam nữ chính lại càng là cặp đôi "tình nhân trong mộng" đang gây sốt hiện tại.

Vai diễn của cô là Anh Túc, nữ phụ yêu thầm nam chính nhưng không thành. Dù không có nhiều đất diễn, nhưng trong danh sách trước đó, vai này vốn thuộc về một nữ diễn viên vô danh đã hoạt động vài năm. Thế mà giờ lại đổi thành cô.

Nếu chuyện này lan ra ngoài, chắc chắn cô sẽ bị đàm tiếu.

Nam Phi Nhu hơi nheo mắt, trong lòng dấy lên nghi ngờ.

“099, cậu nói xem Văn Thiên Quân đang tính gì vậy?”

Rõ ràng đẩy cô và Tɧẩʍ ɖυệ Văn vào scandal, giờ lại giao cô vai nữ phụ trong phim truyền hình, chẳng phải cố tình đẩy cô vào tâm bão sao?

Hệ thống 099 trả lời với giọng điệu đáng ăn đòn:

“Chắc là… anh ta thực sự rất ghét cậu đấy, Phi Phi. Tớ bắt đầu lo lắng cho nhiệm vụ phụ của cậu rồi.”

Nam Phi Nhu: “Cậu đừng nói thật quá thế chứ.”

Dù sao, nếu cô mặt dày một chút, mọi chuyện vẫn có thể xoay chuyển được.

Đặt kịch bản sang bên, Nam Phi Nhu lên weibo xem tình hình.

Quả nhiên, tin đồn về cô và Tɧẩʍ ɖυệ Văn đã lan ra.

Đầu tiên là tin hai người qua đêm trong khách sạn, sau đó sáng hôm sau lần lượt rời đi. Blogger tiết lộ còn đăng ảnh mờ, chứng minh cả hai cùng bước ra từ một phòng.

Nam Phi Nhu mở ảnh xem. Đây là hình cắt từ camera giám sát khách sạn, đúng là cô và Tɧẩʍ ɖυệ Văn.

Thế là xong, chút thiện cảm mà cô khó khăn lắm mới gây dựng được lại biến mất ngay lập tức. Fan của Tɧẩʍ ɖυệ Văn và Giang Tâm Như gần như dìm cô trong biển nước bọt.

Cô nghiêng đầu nhìn Âu Văn, khẽ hỏi:

"Âu Văn, tôi bị mắng thê thảm thế này, anh thấy tôi có nên đăng bài đáp trả không?"

Âu Văn liếc nhìn gương mặt đầy mê hoặc của cô, vẫn giữ thái độ lạnh lùng:

"Tổng giám đốc Văn nói rồi, tôi chỉ phụ trách nhận show cho cô, những chuyện khác không quản."

"Thật tuyệt." Nam Phi Nhu cười gật đầu, sau đó cúi đầu đăng một bài Weibo.

Lý Thiên Thiên: Mọi người yên tâm đi, hiện tại tôi yêu @Văn Thiên Quân.

Đăng xong, cô cười rạng rỡ, giơ màn hình cho Âu Văn xem.

Âu Văn đẩy gọng kính, mặt đen lại:

"Người thích tổng giám đốc Văn không ít, nhưng dám trực tiếp và táo bạo như cô, thì là người đầu tiên."

Cũng đúng, trông cô có vẻ chẳng mấy thích Văn Thiên Quân, chỉ muốn bám chân vàng của anh ta thôi.

Nam Phi Nhu coi lời anh như lời khen, lại nhìn dòng bình luận tăng vọt dưới bài đăng, nhỏ giọng hỏi:

"Anh nói xem, sếp của anh có tức giận không?"

"Đã dám đăng rồi, còn sợ tổng giám đốc tức giận?"

Nam Phi Nhu khẽ nghiêng người, ném cho anh một ánh mắt quyến rũ:

"Nhưng anh là người quản lý của tôi, nếu sếp giận thì anh phải đỡ đòn hộ tôi nhé."

Âu Văn vốn luôn tự nhủ phải học theo sự nghiêm nghị của Văn Thiên Quân, nhưng lúc này lại không nhịn được mà tim đập thình thịch. Người phụ nữ này quá nguy hiểm.

Anh cứ ngỡ mình phải đối phó với một chiếc bình hoa chua ngoa, giờ xem ra, là một con cáo nhỏ không dễ chọc vào.

Bài đăng của Nam Phi Nhu ngay lập tức gây chấn động không nhỏ.

Có người mắng cô bám fame, cũng có người khen ngợi thái độ thẳng thắn của cô.

Một số cư dân mạng nhiệt tình còn lục lại thông tin về Văn Thiên Quân, một doanh nhân thần bí và kín tiếng, nhưng vì ảnh chụp không rõ nét nên càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự tò mò về người đàn ông này.

Nam Phi Nhu vốn nghĩ bài đăng này sẽ chọc giận Văn Thiên Quân, nhưng thực tế anh ta hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Dĩ nhiên, Tɧẩʍ ɖυệ Văn và Giang Tâm Như cũng không để ý tới cô, họ vẫn tiếp tục lịch trình của mình như bình thường.

Trong khoảng thời gian đó, Nam Phi Nhu luôn là tâm điểm bàn tán. Cô tỏa sáng một cách lạ kỳ giữa những lời khen chê, nổi tiếng với ánh hào quang "đen đỏ".

Không lâu sau, tài khoản chính thức của đoàn phim Thượng Thần Truyện ra thông báo, xác nhận Lý Thiên Thiên sẽ thay thế Trần Nhược vào vai nữ phụ Anh Túc.

Lập tức, gần một triệu fan của Trần Nhược ùa vào chỉ trích cô, mắng cô mặt dày, giành vai diễn của người khác.

Tuy nhiên, một số fan nguyên tác lại cho rằng Trần Nhược có ngoại hình quá nhạt nhòa, không hợp với nhân vật Anh Túc, và rằng Lý Thiên Thiên có lẽ sẽ thể hiện tốt hơn.

Những khán giả không quan tâm đến phim thì càng thích hóng chuyện hơn. Họ đồn đoán rằng liệu có phải Lý Thiên Thiên đã ôm được chiếc đùi vàng của ông trùm Lạc Đình – Văn Thiên Quân. Một người từng là ca sĩ hài kịch chưa từng đóng phim, lại có thể tham gia một dự án hot như thế này sao?

Trụ sở Lạc Đình.

Nam Phi Nhu thảnh thơi đong đưa chân, vừa lật kịch bản vừa lơ đễnh hỏi:

"Âu Văn, sếp của anh có vấn đề về đầu óc không? Tôi ra mắt với tư cách ca sĩ, giờ lại bắt tôi đi đóng phim?"

Âu Văn liếc nhìn qua phía sau cô, bình thản nói:

"Sếp cô đến rồi, cô có thể hỏi thẳng."

Nụ cười trên môi Nam Phi Nhu cứng lại. Cô nghiêm túc ngồi dậy, quay đầu nhìn Văn Thiên Quân đang mặt không cảm xúc tiến tới.

"Chào sếp." Âu Văn gật đầu với Văn Thiên Quân, sau đó lập tức rời đi, để Nam Phi Nhu đối mặt với "đại ma vương".

"Ai có vấn đề về đầu óc?" Văn Thiên Quân nhìn thẳng vào cô, ánh mắt toát lên áp lực vô hình.

Nam Phi Nhu luôn biết mình nên tiến thoái hợp lý, vội vàng cười cầu hòa:

"Ý sếp là muốn tôi tự nhận mình có vấn đề sao?"

"Chuyện đó cần tôi phải nhắc à?"

"..."

Nam Phi Nhu quyết định không đôi co, dù sao cũng là sếp của cô.

Cô nhanh chóng đổi chủ đề:

"Sếp, thật lòng mà nói, anh có phải muốn tôi chia rẽ Tɧẩʍ ɖυệ Văn và Giang Tâm Như không?"

"Vậy cũng được." Văn Thiên Quân bình thản đáp.

"Anh có thù với Tɧẩʍ ɖυệ Văn? Hay là từng bị Giang Tâm Như từ chối, nên ôm hận muốn chơi xỏ họ?"

"Đó không phải việc cô cần quan tâm." Ánh mắt Văn Thiên Quân lạnh dần, rõ ràng cô đang vượt quá giới hạn.

Nam Phi Nhu gật gù ra vẻ hiểu, nhưng cô tuyệt đối không thể để anh phá hoại mối quan hệ của cặp đôi chính.

Thấy Văn Thiên Quân sắp rời đi, cô vội nói:

"Sếp, nếu tối nay anh rảnh, có muốn đi ăn cùng tôi không?"

Ánh mắt sâu thẳm của Văn Thiên Quân dừng trên người cô, cuối cùng gật đầu.

Nam Phi Nhu hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng nói:

"Vậy để tôi chọn chỗ nhé?"

Anh nhìn cô, ánh mắt như muốn nhìn thấu tâm can, sau đó đồng ý.

Nam Phi Nhu chọn một nơi hơi xa, nhưng tài xế kiêm vệ sĩ của Văn Thiên Quân lái rất nhanh, chỉ mất nửa giờ đã tới nơi.

Bữa ăn diễn ra một cách bình lặng.

Đến lúc rời đi, Nam Phi Nhu nở nụ cười tinh quái, nói:

"Sếp, ở đây có suối nước nóng đấy, anh có muốn ngâm thử không?"

Ngón tay dài của Văn Thiên Quân gõ nhẹ lên bàn, vẻ mặt lãnh đạm, khóe môi nhếch lên chút ý cười giễu cợt:

"Tôi vừa hay có thời gian."

Cô đúng là thẳng thắn, chẳng hề giấu giếm chút nào.

Nam Phi Nhu vẫn giữ nụ cười:

"Vậy chúng ta đi thay đồ nhé."

Văn Thiên Quân không nói gì, đứng dậy trước, vệ sĩ của anh cũng lập tức đi theo.

Nam Phi Nhu vội vã xách túi, chạy theo sau, tim đập loạn nhịp.

“Lấy thứ gì không lấy, lại đi lấy quần bơi của người ta...”

Mười phút sau, trong phòng thay đồ, một vệ sĩ to con đỏ mặt nhìn về phía Văn Thiên Quân:

"Sếp, tôi... tôi bị mất quần bơi rồi."