Tɧẩʍ ɖυệ Văn trong suốt ba mươi năm qua chưa từng trải qua khoảnh khắc nào bối rối và nhục nhã như thế này.
Anh đưa tay lau đi máu mũi, cơ mặt giật nhẹ, đôi tay siết chặt Nam Phi Nhu, đẩy cô ép sát vào tường. Ánh mắt lạnh lùng của anh lộ rõ sự ghê tởm.
"Lý Thiên Thiên, đừng tưởng rằng rạch mấy nhát trên người để thu hút sự chú ý, kiếm được vài fan là có thể tẩy trắng mình. Trong mắt tôi, cô vẫn bẩn thỉu như cũ."
Trước đây, anh đã từng kinh ngạc khi phát hiện Lý Thiên Thiên, người luôn cười nói trên sân khấu để làm hài lòng khán giả, lại có đời sống cá nhân hỗn loạn. Tính cách cô ích kỷ đến mức khi hoán đổi thân thể với Tâm Như, cô còn nảy sinh ý định chiếm đoạt cuộc sống của người khác.
Lưng Nam Phi Nhu tựa vào bức tường cứng, ngẩng đầu lên, đối mặt với khuôn mặt điển trai nhưng đầy phẫn nộ của Tɧẩʍ ɖυệ Văn, và cả... đôi lỗ mũi đỏ vì máu của anh.
"Thẩm tiên sinh, nếu anh thấy tôi bẩn, vậy anh đừng làm kiểu "dựa tường" này nữa. Tôi cũng cảm thấy ghê tởm... Với lại, anh lau sạch máu mũi đi thì hơn."
Ánh mắt Tɧẩʍ ɖυệ Văn trợn trừng, các đốt ngón tay siết chặt đến kêu răng rắc, suýt nữa đã động tay với cô.
Nam Phi Nhu nghĩ tốt nhất nên để anh giữ lại chút mặt mũi. Cô khẽ cúi người, luồn ra khỏi vòng tay của anh, bĩu môi rồi chạy thẳng vào phòng tắm.
Khi chuẩn bị thay đồ, cô mới phát hiện đây không phải phòng của mình. Quần áo của cô không có ở đây.
Cô bực tức bước ra ngoài, hỏi:
"Tɧẩʍ ɖυệ Văn, bây giờ làm sao đây?"
Tɧẩʍ ɖυệ Văn lúc này đã chỉnh trang lại dáng vẻ, khuôn mặt anh tuấn vẫn mang nét ôn hòa như ngọc, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như băng.
"Chẳng phải đây là tình huống cô muốn thấy sao? Còn giả bộ cái gì nữa?"
"Tôi không làm, đám phóng viên đó không phải tôi gọi tới."
"Không phải cô? Hiện giờ bên ngoài khách sạn toàn là phóng viên, còn có người cải trang trà trộn vào. Đây là phòng của tôi. Nếu không phải cô gọi phóng viên, chẳng lẽ tôi gọi chắc?"
Nam Phi Nhu nhíu mày, lòng thầm nghĩ: Vậy Văn Thiên Quân đẩy mình vào đây rốt cuộc có ý đồ gì?
Cô xoay người định rời đi, nhưng vừa đặt tay lên tay nắm cửa, Tɧẩʍ ɖυệ Văn đã nắm chặt tay cô kéo lại.
"Cô định làm gì?"
"Tôi trở về phòng mình thôi mà." Cô vừa dứt lời, chợt nhận ra: "Không đúng, tôi không có thẻ phòng..."
Tɧẩʍ ɖυệ Văn nhìn cô với ánh mắt đầy khinh bỉ, tay càng siết chặt hơn.
"Tôi thấy cô chỉ muốn lao ra để phơi mặt trước phóng viên thôi!"
Cổ tay Nam Phi Nhu bị anh siết đau đến mức cô không nhịn được phải hít một hơi.
"Đau quá~"
Giọng cô vừa ngọt ngào, vừa yếu ớt, lại pha chút mềm mại gợi cảm, khiến cổ họng Tɧẩʍ ɖυệ Văn như nghẹn lại. Một lúc lâu sau, anh mới buông tay cô ra, giọng lạnh lẽo châm biếm:
"Đừng kêu lên như thể tôi đang làm gì cô. Hay là cô dựa vào cơ thể này để ký hợp đồng với Lạc Đình? Sao, giờ lại muốn dựa vào Văn Thiên Quân làm chỗ dựa chắc?"
Trong giới giải trí, Tɧẩʍ ɖυệ Văn cũng có mối quan hệ riêng, nên tự nhiên biết chuyện cô từng xuất hiện ở phòng gym của Văn Thiên Quân.
Nam Phi Nhu nghe những lời lăng mạ của anh, vẻ mặt vẫn không hề giận dữ, chỉ âm thầm nói với hệ thống: “099, tớ thật sự muốn đấm chết anh ta.”
Nhiệm vụ của cô tóm gọn thành ba điều:
1. Hoàn thành mạch truyện chính.
2. Thay đổi kết cục bi thảm của phản diện, giúp phản diện tìm được hạnh phúc bên một người đàn ông.
3. Hoàn thành các nhiệm vụ phụ kỳ quặc mà 099 đưa ra.
“Nhớ kỹ, Tɧẩʍ ɖυệ Văn là nam chính, nếu anh ta chết, truyện sẽ không đi hết, nhiệm vụ sẽ thất bại.” 099 nhắc nhở.
Nam Phi Nhu biết rõ điều đó, nói ra cũng chỉ để xả giận.
Cô xoa cổ tay, đôi mắt long lanh vì đau, khóe mắt hơi cong lên lộ vẻ yêu mị.
"Thẩm tiên sinh, anh chưa từng lên giường với tôi, làm sao biết tôi sẽ kêu thế nào?"
Ánh mắt Tɧẩʍ ɖυệ Văn không tự chủ được mà nhìn xuống gương mặt cô. Mỗi khi cô nói chuyện, khóe môi luôn khẽ nhếch, như thể đang không ngừng trêu chọc anh. Anh muốn chế nhạo lại, nhưng mọi lời nói đều nghẹn trong cổ họng.
Nam Phi Nhu nhẹ nhàng vỗ lên ngực anh vài cái, sau đó ngẩng cao chiếc cằm nhọn trắng nõn, giọng điệu kiêu kỳ:
"Hơn nữa, anh có muốn nghe, tôi cũng chưa chắc đã chịu kêu cho anh nghe đâu."
Lời nói của cô trần trụi đến mức gợi lên những ý nghĩ không đứng đắn.
Không biết vì tức giận hay gì khác, Tɧẩʍ ɖυệ Văn lại không đáp trả ngay lập tức.
"Cộc cộc cộc."
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.
Tɧẩʍ ɖυệ Văn lập tức tỉnh táo, lạnh lùng lườm cô một cái rồi tiến về phía cửa. Bên ngoài vang lên giọng nói của một người đàn ông.
"Âu Văn!" Nam Phi Nhu lập tức mở cửa.
Âu Văn nhìn cô, chỉnh lại gọng kính gọng vàng của mình:
"Lý Thiên Thiên, tôi đến đưa cô về căn hộ."
"Vậy ra, tất cả những thứ này đều là kế hoạch của các người?" Tɧẩʍ ɖυệ Văn hừ lạnh.
Âu Văn vẫn giữ vẻ mặt không thay đổi, mỉm cười:
"Là một sự cố thôi, Thẩm tiên sinh."
Ai mà tin được chứ?
"Thôi, đi thôi." Nam Phi Nhu cũng bật cười khẽ, định rời khỏi đây trước đã.
Sau khi Nam Phi Nhu và Âu Văn rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tɧẩʍ ɖυệ Văn. Anh nhìn thấy giấy ăn dính máu trong thùng rác, nhớ lại khoảnh khắc bẽ mặt của mình, bèn siết chặt nắm đấm, đập mạnh vào tường.
Lý Thiên Thiên... đúng là dai như kẹo cao su.
Nhưng tại sao anh lại cảm thấy, không chỉ vẻ ngoài, mà ngay cả tính cách cô ta cũng thay đổi?
Trước đây, ánh mắt Lý Thiên Thiên nhìn anh luôn mang theo sự cuồng nhiệt và si mê đến phát tởm. Còn bây giờ... đôi mắt ấy lại trong veo, không chút lưu luyến, chỉ có vẻ thờ ơ như người ngoài cuộc.
Trong đầu anh rối như tơ vò, hình bóng của người phụ nữ đó cứ quanh quẩn mãi, như thể anh bị trúng một lời nguyền nào đó.
Chỉ đến khi nhận được cuộc gọi từ quản lý, anh mới gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn, rời khỏi phòng.
Âu Văn không đưa Nam Phi Nhu về căn hộ ngay mà dẫn cô lên tầng thượng của khách sạn, nơi có phòng suite cao cấp.
"Ông chủ đang ở trong đó." Âu Văn chỉ vào cánh cửa phòng.
Nam Phi Nhu khẽ chớp mi, thử dò hỏi:
"Lại là trò gì nữa đây? Ông chủ của anh còn chưa chơi đủ sao?"
Âu Văn mặt không đổi sắc:
"Đó cũng là ông chủ của cô."
Ý là cô nên ngoan ngoãn nghe lời.
Âu Văn rời đi, Nam Phi Nhu đẩy cửa bước vào. Trong phòng khách, cô thấy Văn Thiên Quân đứng bên cửa sổ sát đất.
Anh quay người lại, áp lực từ vóc dáng cao lớn của anh lập tức bao trùm lấy cô.