Nghe Lời Mẹ Hào Môn Thì Sao Chứ?!

Chương 15: Con còn một chuyện muốn bàn với mẹ

Căn biệt thự vừa náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh, không khí bỗng chốc có chút ngượng ngùng.

Ninh Thời Việt khẽ hắng giọng: “Đoàn phim có vài cảnh cần quay bổ sung, con phải lập tức đến phim trường.”

Trong đoàn phim có nhiều ngôi sao lớn, lịch quay bổ sung là thời gian đã được sắp xếp để phù hợp với lịch trình của tất cả mọi người, không thể để cả đoàn phim chờ mỗi mình cậu.

Lẽ ra buổi thử vai cho bộ phim mới cũng diễn ra vào buổi trưa và chiều nhưng Ninh Thời Việt đã phải bỏ qua để kịp đến quay phần giới thiệu này.

Ninh Thời Việt vội vã rời đi, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con.

Nhớ đến buổi phỏng vấn vừa rồi, Ninh Phỉ hỏi con gái: “Huyên Huyên, con nói không muốn diễn nữa… là thật sao?”

Dạo gần đây con gái đột nhiên muốn thử lại con đường vào showbiz, thậm chí còn cầu xin bà giúp đỡ, sao giờ lại đổi ý rồi?

Ban nãy Ninh Phỉ đã rất ngạc nhiên, chỉ là vì có máy quay nên không tiện hỏi.

Ninh Dụ Huyên gật đầu: “Vâng, con đã suy nghĩ kỹ rồi, diễn xuất không hợp với con.”

Ninh Phỉ trầm ngâm một chút.

Cũng tốt thôi, bà hiểu rõ tính cách của con gái mình, vốn dĩ không phù hợp với môi trường phức tạp của làng giải trí, chỉ là…

“Huyên Huyên.” Ninh Phỉ lại lên tiếng: “Nhà mình tuy không phải hào môn gì nhưng cũng đủ để con sống cả đời an nhàn. Chỉ là con còn trẻ, cũng nên tìm việc gì đó mình thật sự muốn làm…”

Ninh Dụ Huyên nghe ra ẩn ý của mẹ, thuận theo chia sẻ suy nghĩ của mình: “Mẹ, mẹ có chuỗi khách sạn mà, con muốn giúp mẹ quản lý và kinh doanh khách sạn.”

Ninh Phỉ: “…”

Bà có phần không tin được: “Con đã suy nghĩ kỹ rồi sao?”

Khi ly hôn, để đổi lấy quyền nuôi dưỡng hai con, Ninh Phỉ đã từ bỏ tài sản đáng lẽ thuộc về mình, ra đi tay trắng.

Nhờ tiền tiết kiệm khi còn hoạt động trong làng giải trí, bà đã đầu tư vào bất động sản và kiếm được một khoản, sau đó dùng số tiền này mở chuỗi khách sạn. Hiện tại chuỗi khách sạn đã có mười chi nhánh tại Bắc Thành.

Quy mô không quá lớn nhưng cũng mang lại nguồn thu nhập ổn định cho gia đình.

Chuyên ngành của con gái lại phù hợp, nếu đồng ý giúp quản lý chuỗi khách sạn thì quả thật không còn gì tốt hơn.

Thấy Ninh Dụ Huyên gật đầu, Ninh Phỉ rất vui: “Vậy đợi quay xong chương trình, mẹ sẽ để Trần Quân hướng dẫn con công việc quản lý khách sạn.”

Trần Quân là tổng giám đốc của chuỗi khách sạn Hoa Nguyện, phần lớn công việc của khách sạn đều do ông ấy phụ trách.

“Dạ.” Ninh Dụ Huyên nói: “Mẹ, con còn một chuyện muốn bàn với mẹ.”

“Chuyện gì thế?”

“Con muốn mở thêm vài chi nhánh mới ở khu Thông Hưng, tốt nhất là trong vòng một tháng, nhiều nhất là hai tháng, nếu đợi xong chương trình rồi mới bắt đầu thì e rằng không kịp.”

“Con…” Ninh Phỉ thoạt đầu ngạc nhiên, sau đó như cảm thấy suy nghĩ của con gái có phần trẻ con thì bật cười.

“Huyên Huyên.” Bà lấy từ trong tủ lạnh ra một chai nước, rót vào cốc rồi đưa cho con gái: “Mở chi nhánh mới không đơn giản như con nghĩ đâu. Khảo sát, chọn địa điểm, thiết kế, thi công, mỗi khâu đều không thể thiếu. Đừng nói vài chi nhánh, chỉ một chi nhánh thôi thì một tháng cũng khó mà thực hiện được.”