Quý Tắc Thanh bước đi vài bước, ngoái đầu nhìn hai người nằm thoi thóp ở cửa, ánh mắt dừng lại trên chiếc ngân tiên ở thắt lưng Tạ Khinh Phùng, không biết đang nghĩ gì.
Tạ Khinh Phùng quay lại tầng một để đổi phòng, chưởng quỹ tươi cười đón tiếp, vẻ mặt áy náy: "Thưa ngài, nửa tháng nay khách quá đông, phòng ngài vừa đặt là phòng cuối cùng, khách xá đã hết phòng rồi. Hay là thế này, tiểu nhân hoàn lại tiền cho ngài, ngài tìm một người bạn ở chung một đêm được không?"
Không được.
Tạ Khinh Phùng là Tổng giám đốc, ai cũng biết các Tổng giám đốc đều có chứng sạch sẽ, không thích ở chung với người khác, hắn cũng không ngoại lệ.
"Không cần." Đành không ngủ vậy.
Giới tu chân tốt ở điểm này, tu vi của nguyên chủ cao thâm, không ngủ một đêm cũng không sao, không như thời hiện đại, không ngủ một đêm là có thể đột tử.
Tạ Khinh Phùng từ chối ý tốt của ông chủ và Tiết Dật Thanh, tự tìm một chỗ ngồi ở tầng một, rút một cuốn sách ra đọc. Tiết Dật Thanh tuy thích kết bạn, nhưng bị Tạ Khinh Phùng ra tay dọa sợ lúc nãy nên cũng không dám ép buộc hắn ta ở chung với mình. Khách xá người đến kẻ đi ồn ào, đến canh ba mới yên tĩnh.
Ngoài Tạ Khinh Phùng ra, tầng một khách xá còn có nhiều tu sĩ khác ngồi, có người không có tiền trả phòng nên vào nghỉ chân, có người không có phòng ở, nằm ngủ la liệt trên sàn và bên cạnh bàn, tiếng ngáy vang trời. Tạ Khinh Phùng đọc xong sách, chán không biết làm gì, đang nhìn chằm chằm vào ngọn đèn dầu trên bàn thì nhận ra trên tầng hai không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người cao gầy.
Nếu hắn nhớ không nhầm, vị trí đó là phòng của Quý Tắc Thanh. Canh ba nửa đêm không ngủ mà đứng ngoài phòng, không biết đang diễn màn gì.
Tạ Khinh Phùng ôm trường kiếm, ngẩng đầu đánh giá Quý Tắc Thanh. Người kia nhận ra ánh mắt của hắn, thân hình khẽ động, dường như đang do dự, một lúc sau cuối cùng cũng quyết định, di chuyển xuống lầu.
Tạ Khinh Phùng trơ mắt nhìn Quý Tắc Thanh bước qua đám tu sĩ nằm la liệt dưới đất, đi thẳng đến trước mặt mình, khóe môi nở một nụ cười khẽ, vội hỏi: "Sao lại xuống đây? Không ngủ được à?"
Hay là đặc biệt xuống xem trò cười của mình?
Quý Tắc Thanh hừ lạnh một tiếng, dường như vẫn không hài lòng về chuyện đoạn tụ ban ngày, nhưng thấy Tạ Khinh Phùng một mình ở dưới lầu, trong lòng lại không đành, đành cứng miệng nói: "Xuống tìm nước uống."
Cậu đánh giá đám tu sĩ nằm ngổn ngang dưới đất: "Ngươi cứ ngồi đây đọc sách? Đèn cũng mờ rồi, hay là lên phòng ta qua đêm?"
Tạ Khinh Phùng khẽ nhướn mày, tìm nước uống gì chứ, hắn không tin trong phòng không có nước. Đây là Long Ngạo Thiên động lòng trắc ẩn, mời hắn ở chung đây mà.
Quý Tắc Thanh vốn nghĩ, người như Tạ Khinh Phùng, không những lai lịch không rõ ràng, phong cách hành sự khó đoán, thà ngồi dưới lầu đọc sách cũng không muốn ở chung với Tiết Dật Thanh, có lẽ cũng không muốn ở chung với mình. Cậu chỉ mềm lòng hỏi một câu, nếu Tạ Khinh Phùng không muốn, thì cậu sẽ tự quay về ngủ.
Ai ngờ vừa dứt lời, Tạ Khinh Phùng đã gấp sách lại, nhét vào giá, phủi phủi vạt áo đứng dậy, vẫn với vẻ mặt như cười như không đó.
"Đa tạ, vậy chúng ta đi thôi."
Nửa đêm canh ba, trong phòng ngủ một ngọn đèn leo lét, im lặng không một tiếng động.
Tạ Khinh Phùng đóng cửa phòng lại, suy nghĩ nếu bây giờ ra tay gϊếŧ Quý Tắc Thanh, xác suất toàn thân rút lui mà không bị lộ là bao nhiêu.
Chưa nghĩ ra kế hoạch, Quý Tắc Thanh đã cởi giày, ngồi trên giường bắt đầu cởi đai lưng, vừa cởi vừa nói: "Đêm hè oi bức, ta sợ nóng, ngươi ngủ bên trong được không?"
Cậu cởϊ áσ ngoài màu đen, để lộ lớp áo trong trắng mỏng manh, ẩn ẩn hiện hiện có thể thấy một đoạn eo nhỏ bên dưới, lại còn vô tri vô giác, Tạ Khinh Phùng khẽ dừng lại, vô thức dời ánh mắt đi: "Không cần đâu."
Trai thẳng chính là có điểm này không tốt, không có cảm giám về ranh giới, mời người khác vào phòng cũng không biết đề phòng.
Tạ Khinh Phùng không muốn lên giường, Quý Tắc Thanh cũng không ép, cậu giũ chăn mỏng ra, tháo tóc, tự nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt: "Vậy ta ngủ trước, khi ngươi lên giường đừng đánh thức ta."
Tạ Khinh Phùng "ừm" một tiếng, cảm xúc phức tạp, một mặt hắn không muốn ngủ chung giường với Quý Tắc Thanh, mặt khác hắn rất khó liên kết Quý Tắc Thanh này với nam chính Long Ngạo Thiên không từ thủ đoạn kia.
Phụt -- đèn dầu tắt, bóng tối bao trùm, Tạ Khinh Phùng nhắm mắt lại, không lên giường, chỉ ngồi tĩnh tọa điều tức cả đêm.
Ngày hôm sau vừa sáng, Quý Tắc Thanh đã tỉnh giấc, trong phòng đã không còn bóng dáng Tạ Khinh Phùng, mặc quần áo rửa mặt xong, đang định ra cửa, nhưng bị thứ trên bàn thu hút ánh mắt, đó là một thanh trường kiếm, thân kiếm giản dị, ý kiếm cổ kính, giống như bội kiếm thông thường, bên cạnh một ngân tiên lấp lánh ánh sáng, trông giống bảo bối hơn.
Quý Tắc Thanh nhìn chằm chằm trường tiên, cảm thấy quen mắt, lại nghĩ không ra đã nhìn thấy ở đâu, khi cầm lên xem kỹ, bỗng nhiên có người đẩy cửa bước vào, trong khoảnh khắc ấy, cậu chợt nhớ ra trong truyền thuyết Cung chủ Tàng Kính Cung luôn mang theo một ngân tiên, nghe nói dưới roi này có vô số vong hồn, quỷ sợ thần sầu.
"Sao, thích roi của ta à?" Tạ Khinh Phùng bước dài một bước, bước vào cửa, đặt thứ trong tay lên bàn, Quý Tắc Thanh rũ mắt nhìn kỹ, thì ra là hai cái bánh bao một bát đậu nành.
"Ăn đi, báo đáp ngươi cho ngủ nhờ một đêm."