Kiều Dưỡng Bệnh Mỹ Nhân Phu Lang

Chương 14: Xúc xích xào hành lá

Ngô Tương Liên duỗi tay, đẩy giỏ vào trong ngực Diệp An Niên.

Diệp An Niên cau mày, lui về phía sau mấy bước: "Ta không biết hắn thu phí bao nhiêu tiền chữa bệnh, ta không nói được gì."

"Nói nhảm!" Ngô Tương Liên lập tức cao giọng nói: “ Ngươi không hiểu, đi xem bệnh cũng không tiêu hết mười lạng bạc!"

"Ta nghe Điền Hoa thẩm tử nói rằng bà ta chỉ có tốn năm mươi văn cho một lần khám bệnh. Tại sao đến Thành Hà lại lên10 lượng bạc?!"

"Ngươi không có tiêu tiền, vì cái gì cảm thấy khó chịu?" Diệp An Niên thanh âm lạnh lùng.

Ở nhà họ Diệp trước đây, bà nội rẻ tiền này của cậu không chỉ giao việc cho cậu và tiểu Phúc mà còn mắng họ là kẻ tiêu tiền, chưa bao giờ để ý đến.

Bây giờ lại đến xin cậu, nghĩ rằng cậu quản được.

“Nếu không còn việc gì thì quay về đi.” Nói xong, cậu đang định đóng cửa lại.

"Này, đừng đóng cửa!"

Ngô Tương Liên tinh mắt, tay nhanh nhẹn, nàng cầm chiếc giỏ, dùng khuỷu tay đẩy, chặn cửa hàng rào, ép nửa người vào trong.

"Nếu có chuyện muốn nói, ngươi trước tiên cho nãi nãi vào trước đợi một lát được không?"

"Cứ nói ở đây đi." Diệp An Niên giữ cửa, chặn cửa lại, không cho bà ta vào.

Nụ cười giả tạo trên mặt Ngô Tương Liên lập tức sụp đổ: "Niên ca nhi , ngươi là có ý gì?"

“ Ngươi đây mới đính hôn, thì muốn cùng ta trở mặt à? Khuỷu tay của ngươi muốn chĩa ra ngoài à?!"

“Bằng không thì sao” Diệp An Niên lạnh lùng nhìn bà ta, “Chĩa vào mặt của bà sao?”

"Ngươi……!"

Ngô Hướng Liên tức giận nói: "Tên phá tiền này chính là tốn tiền! Uổng công ta đối với ngươi tốt như vậy!"

"Vậy thì tốt nhất bà nên cho nó cho người khác, ta không thèm."

Nói xong, cậu đẩy Ngô Tương Liên ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

"Ối!"

Ngô Tương Liên bị đẩy đến loạng choạng, cao giọng mắng: "Thằng khốn này! Hãy chờ xem! Ngày nào đó Giang Trúc không muốn ngươi, thì đừng nghĩ đến việc vào Diệp gia nữa!"

Diệp An Niên nghe xong sắc mặt tối sầm, đi vào chính phòng, đóng cửa lại.

Trong sân cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, tiểu Phúc và Đinh Thu đều thò đầu ra khỏi phòng phía Tây.

"Anh ơi, bà ta đi rồi à?"

“Ừ,” Diệp An Niên nói, “Ra ngoài đi.”

Cậu cho rằng hàng rào vẫn quá không an toàn, người từ bên ngoài có thể nhìn vào trong sân. Nếu một người to tròn như Vương Hổ, đá tung cửa ra thì bức tường cũng không thể ngăn cản được. Sau này có tiền còn phải sửa lại bức tường sân này.

Đã gần trưa, Giang Trúc mới trở về.

Vừa vào cửa, anh hỏi: "Có ai đến nhà chúng ta không? Ta nhìn thấy mấy quả trứng vỡ trên sường dốc trước cửa."

Diệp An Niên gật đầu: "Ngô Tương Liên tới đây, ta đuổi bà ta đi."

"Bà ta tới đây làm gì?" Giang Trúc cau mày.

“Bà tới đòi tiền, mười lạng bạc tiền chẩn bệnh.” Diệp An Niên nói: “Đừng quan tâm bà ta.”

“Xì,” Giang Trúc hít một hơi, nhìn hàng rào cao hơn nửa người, lâm vào trầm tư.

"Bất kỳ người nào cũng có thể vào được, chúng ta thực sự cần phải nghĩ cách. Bức tường sân này cần được xây để đảm bảo an toàn hơn."

Đây chính là điều mà Diệp An Niên nghĩ tới.

Tuy nhiên, trong một thời gian, vẫn không có thêm tiền để xây bức tường.

" Qua mấy ngày ta sẽ đi mua một con chó coi nhà."

"Được thôi." Diệp An Niên đồng ý.

Suy cho cùng, việc xây dựng bức tường là vấn đề lâu dài nếu bây giờ có thể nuôi được một con chó coi nhà, nó có thể khiến một số người sợ hãi. Hai người cùng nhau bước vào phòng chính, Giang Trúc cởi giỏ thuốc trên lưng.

Diệp An Niên không biết nhiều về dược liệu, chỉ đứng sang một bên nhìn Giang Trúc lấy thảo dược ra khỏi giỏ thuốc, trải ra sàn nhà. Chiếc giỏ đột nhiên trở nên trống rỗng cậu nhìn qua và thấy hầu hết những chiếc giỏ còn lại đều chứa đầy những quả sơn trà dại màu vàng.

“Tình cờ ta gặp mấy cây sơn trà ra nhiều trái nên hái một ít cậu còn lại bao nhiêu bình sơn trà ngâm?”

"Còn có ba bình." Diệp An Niên nói.

Từ khi uống sơn trà ngâm và Định Xuyên Đường, cậu chỉ thỉnh thoảng ho khan.

"Ừm, vậy được. Ta có thể làm thêm cho cậu một ít."

Vốn dĩ hắn dùng sơn trà ngâm để bán, nhưng hiện tại, hắn phải cho Diệp An Niên dùng trước, đem những thứ còn thừa bán đi.

Căn phòng chính được bao phủ bởi dược liệu. Giang Trúc bắt đầu nhặt và phân loại chúng. Nhưng trên mặt đất toàn màu xanh, cho dù cậu không hiểu dược liệu, cũng biết tuyết liên và linh chi nhất định không có thu thập được.

Nếu trên núi khó tìm thì hắn chỉ có thể bỏ tiền ra mua. Xem ra cậu vẫn phải kiếm tiền bằng nghề chạm khắc gỗ.

Giang Trúc không biết tâm tư nhỏ bé của Diệp An Niên, sau khi hai người lựa dược liệu và dạy Diệp An Niên cách phơi khô, hắn liền đi làm bữa trưa.

Lòng lợn mua ở chợ hôm qua rửa sạch với nước muối, đun sôi một lúc rồi xào với hành lá. Ngoài ra còn có phổi lợn nấu chín vừa ăn hôm qua, đợi một chút có thể hầm với quả sung để nấu canh, còn có tác dụng giảm ho và hen suyễn.

Trên khoảnh đất trồng rau sau nhà, ngoài một số loại rau thường ăn, còn trồng một số cây dược liệu như kỷ tử, sung.

Sau khi gọi Đinh Thu và tiểu Phúc đi hái sung và hành lá ở ruộng sau nhà, Giang Trúc liền xắn tay áo bắt tay vào việc. Không lâu sau, mùi thơm ngon lại từ trong sân nhỏ bay ra. Buổi chiều mùa hè thỉnh thoảng có một làn gió nhẹ thổi qua, làm dịu đi cái nóng. Giang Trúc không cho Diệp An Niên dọn bàn mà lại mang đồ ăn lên, một nhà bốn người ăn trên bàn đá dưới gốc cây lớn trong sân.

Xúc xích xào hành lá, canh phổi heo hầm sung, đậu hầm và lương thực chính là bánh ngô. Trên đĩa có một đống lòng heo chiên với hành lá, phần ruột được cắt đều và gọn gàng. Lớp vỏ bên ngoài được chiên chín vàng, phủ đầy nước sốt, bên trên là hành lá xắt nhỏ, không chỉ đẹp, chỉ cần ngửi là biết nó ngon.

Diệp An Niên cắn một miếng bánh ngô, mùi ngô nồng nặc, vị hơi ngọt. Khi cắn một miếng xúc xích chiên, trong miệng tràn đầy dầu. Lớp vỏ bên ngoài của xúc xích đã được chiên cho đến khi giòn, bên trong có vị béo và thơm, đặc biệt thích hợp với cơm.

Khi ngán, nhấp một ngụm canh phổi lợn có sung. Canh phổi lợn tươi, ngọt, sảng khoái và ngon miệng.

Giang Trúc mang một cái sàng tre chứa đầy bánh ngô, cuối cùng không còn một chiếc nào, cả nồi súp phổi lợn cũng được uống hết. Phúc nhi ôm chiếc bát nhỏ của mình và gần như liếʍ đáy bát.

Khi ở Diệp gia, mỗi ngày ăn uống là khoảng thời gian đau đớn nhất đối với nhóc. Bởi vì ở nhà nấu món gì ngon cũng không phải phần của nhóc, nhóc chỉ được ăn bánh bao khô. Nhưng bây giờ, ăn uống là thời gian hạnh phúc nhất của nhóc, không chỉ ăn đủ mà còn có thể ăn ngon.

Giang đại phu nấu ăn thực sự rất ngon!

Vẫn là ca ca may mắn, nhóc cũng có thể được hưởng lợi từ nó!

Ở đây, bốn người đã ăn uống đầy đủ cũng không vội dọn bát đĩa mà chỉ ngồi phịch xuống ghế tận hưởng sự mát mẻ và nghỉ ngơi. Ngô Tương Liên ở bên kia tức giận đến suýt chút nữa nhảy dựng lên. Bà ta bị Diệp An Niên đẩy ra ngoài, suýt chút nữa ngã xuống, nhưng chưa đi được mấy bước, bà đã giẫm phải một hòn đá, trượt chân.

Cú ngã không chỉ khiến mông bị thương mà năm quả trứng trong giỏ đều vỡ nát khiến bà ta đau khổ rất lâu không đứng dậy được. Kìm nén cơn tức giận, quay trở lại Diệp gia vừa bước vào cửa, Diệp Thành Hà đã tiến tới chỗ bà với một bình rượu trên tay.

"Mẹ, mẹ thế nào rồi?"

Diệp Thành Hà mặt không cạo râu, mấy ngày chưa tắm rửa sạch sẽ, vừa mở miệng đã ngửi thấy mùi rượu, khiến Ngô Tương Liên gần như muốn nôn mửa.

--Bốp!

Ngô Tương Liên tức giận đến mức giơ tay tát ông ta.

"Nhìn xem ngươi tệ đến thế nào!"

"Bệnh gì mà lại đắt như vậy? Phải tốn mười lạng bạc để chữa trị?!"

“ Ngươi cái tính hay đánh người còn muốn cưới vợ, ngươi nếu giỏi bằng một nữa lão đại, lão nhị, lão nương ta hôm nay cũng không bị thằng khốn Diệp An Niên đó đá ra ngoài”

Bà ta tức giận với Diệp Thành Hà đóng sầm cửa trở lại phòng mình.

Diệp Thành Hà bị cái tát của bà ta đánh thức, ông ta cũng tức giận ôm lấy khuôn mặt bỏng rát của mình.

"Mắng ta làm gì? Không phải là tự mình muốn đến đó sao?"

“ Không phải chỉ có mười lạng bạc thôi sao, lão tử nếu không tin không kiếm lại được!"