Kiều Dưỡng Bệnh Mỹ Nhân Phu Lang

Chương 10: Lộc tới lộc tới

Hai người ngồi trên xe bò ăn xong, Diệp Tiểu Mai cùng mấy đại nương, thẩm thẩm quá giang xe cũng lần lượt quay về

Chu Lương thấy mọi người đã tụ tập đông đủ, vừa hét vừa vung roi, con bò già kéo xe chậm rãi rời đi.

Trở lại Nguyệt Nha thôn thời điểm trời đã tối, Chu Lương để lại Diệp An Niên cùng Giang Trúc ở thôn phía đông cuối cùng, trả tám xu tiền xe, hai người cùng nhau đi bộ về nhà.

Đến trước cửa nhà, Diệp An Niên đang định gõ cửa thì một bóng đen đột nhiên từ bên cạnh xuất hiện.

Với đôi mắt cùng đôi tay nhanh nhẹn, Giang Trúc giơ chân và trực tiếp đá vào bóng đen.

Sau đó vang lên một tiếng "Ầm" một tiếng, bóng người màu đen ngã xuống đất lăn mấy vòng.

"Ai?"

Diệp An Niên giật mình, mù mờ chặn cửa, có khi nào là trộm.

"Ối! Chết tiệt!"

Thân ảnh đen thui hét lớn: "Ta là cha của ngươi!"

Giọng nói quen thuộc, Diệp An Niên nhận ra, chính là Diệp Thành Hà.

Sắc mặt cậu đột nhiên trở nên lạnh lùng, ngay lúc Đinh Thu mở cửa, hai người bước vào sân, Diệp An Niên đóng sầm cửa lại.

"Mở cửa! Mẹ kiếp!" Diệp Thành Hà ở bên ngoài hét lớn, điên cuồng đập cửa.

Diệp An Niên cau mày nói: "Đừng quản hắn."

Giang Trúc vỗ vai cậu, bảo cậu bế hai đứa nhỏ vào nhà: “Ta đuổi ông ta đi.”

"Đừng quan tâm ông ta, một lát sau sẽ rời đi."

"Không có khả năng." Giang Trúc cười ranh mãnh nói: "Ông ta tới đây là mang tiền cho chúng ta."

"Hả?" Diệp An Niên bị hắn làm cho bối rối.

"Cậu còn nhớ gói trà thuốc ta mang theo vào ngày chúng ta đính hôn không? Trà và rượu không tương thích với nhau. Trà thuốc ta đưa cho ông ta khác với trà đưa cho Triệu Lệ Chính. Nó chứa thứ xung khắc với rượu.”

“Nhìn hôm nay ông ta cáu kỉnh thế nào, chắc đã lên cơn sau khi uống trà đó.”

Diệp An Niên: “Vậy hắn là tới làm phiền ngươi?”

"Ai nói thế? Ta nói ông ta đến gặp ta để chữa bệnh, ông ta chính là đến gặp ta để chữa bệnh."

Giang Trúc vừa nói vừa giúp Diệp An Niên khiêng rất nhiều thứ hôm nay mua về phòng chính: “ Cậu vào trong đợi, có lẽ có thể lấy lại mười hai lạng bạc làm quà.”

Diệp An Niên:......

Thật độc ác, nhưng cậu cảm thấy nó khá tốt.

Giang Trúc ra ngoài đuổi Diệp Thành Hà nên cậu dẫn hai đứa nhỏ vào nhà, thu dọn tất cả những thứ bọn họ mua ở hội chợ hôm nay vào trong phòng chính.

Bụng lợn và nội tạng lợn được cho vào chậu ngâm trong nước lạnh; quần áo may sẵn và những mảnh vải được gấp lại đặt trên đầu giường gần lò sưởi ở đông phòng, nấm trắng và chà là đã được phơi khô và đổ vào lọ nhỏ.

Sau khi dọn dẹp xong, cậu lấy đậu xanh và mạch nha mua cho hai đứa trẻ ra chia cho Phúc Tể và Đinh Thu.

Hơn nữa cậu còn đặc biệt nói: "Giang đại phu mua cái này cho đệ"

Phúc nhi trong tay cầm một miếng mạch nha màu vàng, miệng chảy nước miếng, vẻ mặt khao khát nhìn Diệp An Niên: "Anh ơi, hôm nay em ăn được không?"

"Ăn đi." Diệp An Niên nói: "Nhưng hôm nay muộn rồi, đệ chỉ có thể ăn một miếng kẹo cùng bánh đậu xanh, lần sau lại ăn."

"Vâng!"

Phúc Tể hai mắt sáng ngời, cẩn thận gắp một miếng mạch nha đưa vào miệng.

Sau đó……

"Ngọt ngào! Thật ngon!"

Cậu bé lần đầu tiên ăn kẹo, hưng phấn như đang đón năm mới vậy, nắm lấy tay Đinh Thu lắc lắc: “Đinh ca, anh cũng ăn đi, kẹo này ngọt quá!”

Đinh Thu đều đã ăn qua, mặc dù không thường xuyên ăn nhưng cũng đã nếm thử, không ngạc nhiên như Phúc nhi

Nhưng nhóc một chút lại không từ chối Phúc nhi, tuy rằng không nhìn thấy, nhóc mò mẫm một miếng mạch nha bỏ vào miệng, sau đó cười lớn.

"Rất ngọt, còn rất ngon nữa”

"Đúng không, đúng không!"

Phúc Tể được đồng tình, vui vẻ cầm lên một viên kẹo khác đưa cho Diệp An Niên: "Ca, anh cũng ăn đi!"

Diệp An Niên nương theo tay của nhóc ngậm lấy kẹo, sau đó xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại của nó: "Ăn ngon quá. Phúc nhi là một đứa bé ngoan."

Tiểu hài tử sau đó lấy ra một viên kẹo khác và khập khiễng bước từng bước nhỏ ra ngoài.

"Vậy đệ đi đưa cho Giang đại phu!"

Diệp An Niên:......

Đứa nhỏ dễ thương quá.



Trong viện , Giang Trúc lừa Diệp Thành Hà mấy câu, lập tức thu mười lạng bạc phí chẩn bệnh. Anh bảo Diệp Thành Hà đợi bên ngoài, lập tức đi đưa cho ông ta ba đơn thuốc và uống ba bữa, hiệu quả tức thì. Vốn dĩ Diệp Thành Hà cũng không nguyện ý, mười lạng bạc để chữa bệnh, không bằng đi cướp đi.

Nhưng ông ta không thể chịu đựng được sự khó chịu, đã nôn mửa cả ngày, lại ngồi xổm trước cửa nhà Giang Trúc gần như cả ngày. Sau khi đá vào cửa hai lần, lại còn bị đá đi ông ta gần như nằm xuống đất không đứng lên nỗi. Mười lượng thì mười lượng, hắn cũng không còn sức lực đi trấn khám bệnh nữa. Giang Trúc tiến vào dược viện, viết đơn thuốc, lấy thuốc, cầm lấy thuốc, khéo léo buộc vào ba túi ném vào trong ngực Diệp Thành Hà, sau đó đóng cửa, khóa chặt lại.

Giang Trúc cầm trong tay mười lượng bạc nặng nề bước vào nhà ngâm nga một giai điệu.

Anh chưa bước được hai bước thì một đứa trẻ đang loạng choạng chạy ra khỏi nhà và suýt tông vào anh vì anh chạy quá nhanh.

“Chậm thôi.” Anh đưa tay ra và chộp lấy nhóc.

Phúc nhi ổn định thân thể, kiễng chân lên, giơ cao đôi tay nhỏ nhắn: “ Giang đại phu, cho anh chút kẹo."

Đó là một miếng mạch nha hình vuông.

“Được.” Giang Trúc cười, cầm viên kẹo đưa vào miệng ăn, “Ngọt quá!”

"Hê hê!"

Phúc nhi vui mừng và lảo đảo bước vào nhà. Giang Trúc nhìn tấm lưng khập khiễng của nhóc và cau mày. Anh cũng phải chữa trị cho đứa bé què này. Nhà có ba người bệnh, chỉ đi khám bệnh và bán dược liệu thôi cũng không đủ tiền nên anh phải tìm cách kiếm thêm tiền.

Trong phòng chính, Diệp An Niên đang thu dọn bát đĩa để chuẩn bị bữa tối.

Nhìn thấy Phúc nhi cùng Giang Trúc lần lượt đi vào, dừng lại việc đang làm, nói: "Thế nào?"

Sau khi đem Đinh Thu và Phúc nhi chơi ở phòng phía tây, Giang Trúc liền kéo Diệp An Niên vào phòng phía đông. Anh không trả lời, mỉm cười đưa túi bạc cho Diệp An Niên

Cái túi nặng trĩu trên tay cậu. Diệp An Niên mím môi: "Năm lượng?"

Giang Trúc lắc đầu.

“Sáu lượng?”

Giang Trúc vẫn lắc đầu.

“Vậy....” Diệp An Niệm có chút không xác định, “Tám lượng?”

"Mười lượng." Giang Trúc khóe môi nhếch lên, "Tiền sính lễ hẳn là đưa cho cậu. Được rồi, tài sản đã trở về nguyên chủ."

Diệp An Niên:......

Không ngờ Giang Trúc lại kiếm được tiền. Nghĩ đến Diệp Thành Hà không thu hoạch được gì, cậu liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Trong hai ngày qua, ngay cả cơn ho của cậu cũng đỡ hơn.

"Thử quần áo mới, ta đi nấu ăn." Giang Trúc nói.

Nói xong, anh mở rèm cửa đi ra ngoài. Diệp An Niên cầm túi tiền nặng nề, bỏ mười lạng bạc cùng với 1 lượng 50 văn còn sót lại ở chợ hôm nay rồi cất đi.

Không lâu sau, trong sân có khói bốc lên, mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn bay ra khỏi phòng, được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng ấm áp. Giang Trúc đặt món ăn cuối cùng lên bàn, nghiêng người về phía trước gọi người trong phòng: “An Niên, đến giờ ăn rồi.”

Bên kia, Diệp Thành Hà đang ôm bụng và thuốc trong tay đi về trong bóng tối đột nhiên dừng lại.

“Hừ,” hắn nhăn mặt, khuôn mặt không cạo râu nhăn lại, lẩm bẩm: “Mười lạng bạc làm quà, mười lạng bạc làm phí chẩn bệnh.”

"Mẹ kiếp, nhất định là ta bị tên tiểu lang trung kia lừa rồi phải không?"