Kiều Dưỡng Bệnh Mỹ Nhân Phu Lang

Chương 9: Hội chợ

Gần giờ thìn chiếc xe bò cuối cùng đã đến Điềm Thủy trấn

Lúc này mặt trời đã lên cao, đường phố tấp nập người qua lại, người đi bộ chen lấn nhau khiến nơi đây trở nên rất sôi động. Hôm nay tình cờ là một hội chợ lớn ở thị trấn Điềm Thủy, chắc hẳn có rất nhiều dân làng từ các làng xung quanh đã đến tham dự hội chợ.

Chu Lương buộc chiếc xe bò dưới gốc cây lớn vừa mới vào trấn, quen với ông lão bán bánh canh trên đường nên nhờ ông lão giúp coi chiếc xe bò, ông cũng tự mình đi chợ.

Những người đi nhờ xe ở làng Nguyệt Nha cũng lần lượt xuống xe, mọi người đều bận rộn với việc riêng của mình, trưa cứ đến đây đợi lại là được.

Đây là lần đầu tiên Diệp An Niên đến Điềm Thủy trấn, trên đường có rất nhiều người, Giang Trúc sợ hai người tách ra, nên tự nhiên nắm lấy tay cậu.

"Băng qua con đường này, rẽ trái sẽ tìm thấy chợ." Giang Trúc nói, "Mọi thứ đều được bán ở chợ. Cửa hàng thuốc cách đây không xa. Chúng ta lấy một ít thuốc sau đó đi chợ."

"Được." Diệp An Niên đáp lại hắn.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu đi chợ, nhìn thấy người qua đường trên tay xách đầy đồ vật, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, thật sự khiến cậu có chút ngứa ngáy trong lòng.

Hai người lần đầu đến hiệu thuốc Vĩnh An. Giang Trúc từng bán thuốc và bào chế thuốc ở hiệu thuốc này nên rất quen với chủ và nhân viên của hiệu thuốc này.

Bước vào quán, nhân viên phía sau quầy đang tính tiền, ngẩng đầu nhìn thấy người quen, vội vàng chào: “Giang tiên sinh đến rồi!”

"Ừm." Giang Trúc mỉm cười gật đầu.

Anh chàng thoáng nhìn thấy Diệp An Niên bên cạnh, sửng sốt một lát, đang phân vân có nên chào hỏi hay không.

"Đây là nương tử của ta, hôm nay ta dẫn cậu ấy đi thăm trấn." Giang Trúc đã lên tiếng trước, kéo Diệp An Niên đến quầy tính tiền. Lời giới thiệu của anh rất tự nhiên và trôi chảy. Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, Diệp An Niên ho một tiếng không thoải mái và quay đi.

"Ồ." Hỏa kế biểu cảm trong nháy mắt nhận ra, nhìn Diệp An Niên thêm hai lần.

"Cứ như cũ, ngươi xem xem hai loại thảo mộc này thu thế nào? Ngoài ra, ta cần lấy thêm một số loại thảo mộc." Giang Trúc nói.

"À... ồ ồ!"

Hỏa kế chợt tỉnh táo lại, đáp lại liên tục, vội vàng mở túi vải mà Giang Trúc đặt trên quầy, kiểm tra dược liệu.

Người này tuổi cũng không lớn lắm, vừa mới nhìn thấy Diệp An Niên đẹp đến thế này, nhất thời sửng sốt.

Giang Trúc khẽ cau mày, quay đầu nhìn về phía Diệp An Niên.

Lông mi dài hơi cong, đôi mắt ngấn nước lành lạnh, cuối mắt có một nốt ruồi màu đỏ nhạt, mũi tròn nhỏ, đôi môi mỏng mím nhẹ, thật sự rất ưa nhìn.

Hắn đưa tay xoa xoa cằm, đang phân vân có nên mua một chiếc mũ cỏ cho Diệp An Niên đội hay không, ở chỗ này một mình suy nghĩ, nhưng lực chú ý của Diệp An Niên lại tập trung vào túi vải thiếu niên mở ra.

Bên trong túi vải có vài miếng thục địa hoàng đã được chuẩn bị sẵn và một ít thổ phục linh

Cậu thấy hỏa kế nhặt từng cái một lên kiểm tra rồi nói: “Dược liệu do Giang tiên sinh mang đến đều có chất lượng tốt. Địa hoàng có giá một lượng bạc một cân, còn phục linh vẫn có giá ở mức 30 xu một cân, thế thì sao?"

"Được." Giang Trúc không có phản đối.

Bởi vì dược liệu anh mang theo đều đã được chuẩn bị sẵn nên giá thuốc Vĩnh An đưa ra cho anh luôn ở mức cao. Thấy anh đồng ý, người bán hàng lấy ra một cái cân nhỏ bắt đầu cân

"Địa hoàng là một cân rưỡi, còn phục linh là hai cân ba lạng, khoảng một trăm tám mươi lăm xu và hai lượng bạc."

Nhân viên bán hàng nói rằng định lấy tiền cho Giang Trúc, nhưng hắn lại nói: "Không, chỉ dùng nó để đổi thuốc thôi."

"Được." Người phục vụ đáp lại, cân năm lượng thiên ma, hai lạng đương quy, ba lạng sài hồ và hai lạng ngũ vị cốc theo yêu cầu.

Diệp An Niên lặng lẽ đứng sang một bên, bất đắc dĩ nhìn Giang Trúc bán dược liệu mà không lấy được một xu, thậm chí còn phải trả thêm hai lạng bạc

Cậu không khỏi lắc lắc đôi tay đang buông thõng trong tay áo, thầm thở dài, thuốc men thời hiện đại và thời cổ đại đều đắt như nhau.

Hai người bước ra khỏi tiệm thuốc, Diệp An Niên nhìn túi lớn nhỏ dược liệu trong tay Giang Trúc, không khỏi hỏi: “Cần nhiều dược liệu đắt tiền như vậy để trị tai sao?”

"Có một số thứ ta cần, cậu chỉ cần dùng hai loại trong đây thôi. Chúng không đắt lắm đâu."

“Ồ.” Diệp An Niên gật đầu, trong lòng đang suy nghĩ nên làm gì để kiếm chút tiền nuôi gia đình.

Bằng không, chỉ riêng lọ thuốc của cậu đã tốn rất nhiều tiền, không biết Giang Trúc chỉ chữa bệnh cho người ta có thể duy trì được hay không.

Sau khi rời khỏi tiệm thuốc, Giang Trúc dẫn Diệp An Niên vào một cửa hàng quần áo rồi đi vài bước, không những mua cho cậu hai bộ quần áo mới mà còn tháo xuống rất nhiều vải bố, quay về còn muốn vì cậu cùng đệ đệ may y phục.

Nhiêu này lại là hai lạng bạc, Diệp An Niên nhìn túi tiền dần dần xẹp xuống trong tay, trong mắt nóng rực.

Người này rốt cuộc có bao nhiêu tiền, chịu chi như thế.

Ở thời hiện đại, tuy là thiếu gia của Diệp thị nhưng đó chỉ là cái thân phận trống rỗng.

Kể từ khi cậu vào đại học, người cha rẻ tiền Diệp Thành đã không cho cậu nỗi một xu chi phí sinh hoạt, phải dựa vào bản thân để kiếm tiền từ những công việc bán thời gian bên ngoài để nuôi sống chính mình.

Vì vậy, khi nói đến việc sống một cuộc sống cần cù và tiết kiệm, Diệp An Niên tiểu thiếu gia có thể nói là vô sư tự thông. Khi thấy Giang Trúc tiêu tiền hoang phí, cậu luôn muốn ngăn cản.

Nhìn thấy thần sắc của cậu, Giang Trúc liền trực tiếp lấy túi tiền từ thắt lưng ra, nhét vào trong tay Diệp An Niên.

"Ngươi làm cái gì?" Diệp An Niên giật mình, theo bản năng né tránh.

Giang Trúc rút tay cậu ra, buộc túi tiền vào eo cậu: “Ta quen tiêu tiền hoang phí, từ nay về sau cậu phải quản lý tiền bạc của gia đình.”

"Thật ra ta cũng không quản..."

Cậu còn chưa nói xong đã bị Giang Trúc ngắt lời: “Vậy cậu phải suy nghĩ lại, ở nhà còn có hai đứa nhỏ phải nuôi.”

“Trong ví này ta chỉ còn lại ba lạng bạc cuối cùng, nếu cậu không quan tâm thì lát nữa chúng ta đi mua sắm, ta sẽ tiêu hết một lần.”

Diệp An Niên:......

Người này.

“Được rồi.” Cậu không còn sự lựa chọn nào khác

Không phải cậu không muốn quản, chỉ cảm thấy Giang Trúc vì cậu mà tiêu không ít tiền, giờ thì tốt rồi, mang cả của cải đều cho cậu, chỉ sợ hắn không phải kẻ ngốc.

Cậu chỉ là một người bệnh, chỉ là một cây lúa ốm yếu mà cậu cũng không nhấc nổi

Mặc dù đã qua hai đời, nhưng cũng không thành thạo, cậu chỉ là một sinh viên đại học với đổi mắt trong sáng và ngốc nghếch ( hu chỗ mình mình cũng ko biết tác giả muốn nói cái j í ☹ )

Diệp An Niên điên cuồng suy nghĩ, lúc ngẩng đầu liền phát hiện Giang Trúc đã kéo cậu vào trong đám đông.

Đường phố ở đây rõ ràng nhộn nhịp hơn trước rất nhiều, hai bên đường đầy những quầy hàng bán đủ thứ.

Rau trồng tại nhà, trứng gà mới đẻ, thúng và giỏ đan bằng tay, khăn tay và túi thêu do ca nhi và các cô nương thêu, phấn hồng và bột màu, bánh bao hấp, và thậm chí cả máy thổi đường và kẹo trái cây. Khác với đồ ăn trong cửa hàng, đồ ăn ở những sạp hàng này đều do chính chủ quán làm ra và giá cả rẻ hơn một nửa so với đồ ăn trong cửa hàng.

Lúc đầu, Diệp An Niên đi theo Giang Trúc từ quầy này đến quầy khác, sau đó dần dần có hứng thú lên, kéo Giang Trúc về phía trước.

Cậu không nhìn vào các quầy bán rau, có một bãi rau phía sau nhà Giang Trúc rồi. Cậu không nhìn vào các quầy bán bột màu và khăn tay và túi do trong nhà không có nữ nhân nào

Đi bộ gần hết con phố, cuối cùng chúng tôi dừng lại trước một quán bán thịt lợn.

Cậu nhờ người bán thịt mua một ít nội tạng, sau khi do dự một lúc, vẫn không muốn cắt thịt. Họ chỉ còn lại ba lạng bạc, cố gắng tiết kiệm bao nhiêu cũng được

Diệp An Niên thanh toán tiền, Giang Trúc liền thu dọn đồ đạc nhưng cũng không rời đi.

Diệp An Niên quay đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"

"Cắt một miếng thịt." Giang Trúc nói.

Diệp An Niệm cau mày, nhìn trong tay phổi lợn cùng ruột heo: "Đủ rồi."

“Đã lâu rồi chúng ta không có thịt ở nhà,” Giang Trúc nháy mắt với anh, “Ta muốn làm một ít thịt kho tàu.”

Diệp An Niên:......

“Vậy thì cắt một ít đi.” Cậu nói rồi nhờ người bán thịt cắt một cân bụng thịt lợn, tốn thêm bốn mươi lăm xu.

Giang Trúc cầm trong tay miếng thịt lợn nặng trĩu, hài lòng đi theo Diệp An Niên đến quầy hàng tiếp theo.

Họ tiếp tục đi mua sắm cho đến trưa, hai người đã mua được rất nhiều thứ, bao gồm nội tạng lợn và bụng lợn, quần áo may sẵn và vài mảnh vải, đậu xanh, gạo, mì trộn*, nấm trắng, và chà là khô, hầu hết dùng để làm thực phẩm.

( ko phải mì trộn j đâu nha mà là mì đc làm từ bột này pha bột nọ đồ á ),

Giang Trúc là người ngoài. Dù đã định cư ở làng Nguyệt Nha và mua nhà của Lý Tranh để định cư nhưng vẫn chưa được cấp đất.

Trong thôn chuyện đất đai căng thẳng, hắn lại là lang trung, không có thời gian làm ruộng nên cũng không nhờ Triệu Lệ Chính. Ruộng sau nhà trồng một số loại rau, trái cây, củ quả nhưng vẫn phải mua thức ăn để ăn.

Hai người đi ngang qua một quầy bán mứt hoa quả, Giang Trúc dẫn Diệp An Niên đi mua một ít bánh đậu xanh và mạch nha. Dù sao thì hắn cũng đã hứa với Phúc Tể và Đinh Thu.

Thấy trời đã tối, sợ lỡ xe bò, Diệp An Niên vội vàng kéo Giang Trúc về.

Không ngờ, chưa bước được hai bước, Giang Trúc đã không di chuyển nữa.

Có một gian hàng do một người thợ mộc già dựng lên với một con dao điêu khắc trong tay. Trên quầy hàng là một con ngựa gỗ đang đung đưa, những mô hình bằng gỗ của các loại kiếm, những con vật được chạm khắc bằng gỗ đơn giản và dễ thương và một đồ trang trí nhỏ được chế tác tinh xảo. Vật trang trí là một con thỏ nhỏ đang giã thuốc. Nếu ấn vào đuôi của nó, con thỏ sẽ dùng chày giã thuốc, vô cùng thú vị.

Diệp An Niên bất đắc dĩ nhìn Giang Trúc ấn đuôi thỏ nhỏ chơi đùa vui vẻ.

( giống mẹ dắt con đi chợ mà con đòi mua đồ chơi dị á tr 😊 )

“Năm mươi văn tiền.” Người thợ mộc già nói.

"Đi thôi." Diệp An Niên kéo tay áo Giang Trúc.

Năm mươi văn có thể mua được một cân thịt lợn, rất đắt. Giang Trúc không nhúc nhích, ngược lại nắm lấy tay Diệp An Niên, cúi người lại gần nhỏ giọng nói: "Mua đi, năm mươi xu cũng không đắt, ta chắc chắn Phúc nhi sẽ thích."

Diệp An Niên:......

Người thích không phải Phúc nhi mà là hắn.

"Chúng ta có bao nhiêu tiền?" Thấy cậu không đồng ý, Giang Trúc lại hỏi.

Diệp An Niên đại khái tính toán: "1 lượng 50 văn "

“Đủ rồi.” Giang Trúc đưa tay kéo đuôi thỏ nhỏ, “Mua cái cuối cùng rồi quay về nhé?” ( :)))) )

Có thể thấy hắn rất thích vật trang trí nhỏ bé vô dụng này.

Diệp An Niên bất đắc dĩ kéo tay áo của hắn sang một bên, sau đó nói: "Thật ra ta biết một chút nghề mộc, quay lại làm cho ngươi được không?"

Giang Trúc hai mắt sáng lên: "Thật sao?"

Diệp An Niên gật đầu.

Khi ở thời hiện đại, cậu đã học được một số thứ từ người làm vườn của gia đình mình. Ông lão rất khéo léo, không chỉ chăm sóc hoa cỏ mà còn cả những công việc chạm khắc gỗ và mộc tinh xảo.

"Được rồi." Giang Trúc cuối cùng cũng mủi lòng, "Cậu có thể làm việc đó ở nhà khi không có việc gì làm. Làm từ từ, ta không vội."

Diệp An Niên:......

Lúc nãy người muốn mua cho được không phải ngươi sao. Tuy nhiên, cuối cùng cũng về đến nhà. Diệp An Niên chạm vào túi tiền nhẹ hơn nhiều ở thắt lưng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là chưa tiêu hết tiền. Bây giờ cậu đã tin, nếu không tự giữ tiền thì không biết túi tiền sẽ đi về đâu nữa. Cả hai người đều đang mang trên tay rất nhiều đồ đạc, trời vẫn còn sớm, nên họ chậm rãi đi về. Bên cạnh xe bò có hai ba người, Chu Lương cũng đã trở về, đang ngồi trên xe bò hút thuốc.

Diệp An Niên và Giang Trúc vừa quay lại, Điền Hoa thím mở miệng nói: “Này, bình thường ta không thấy Giang tiên sinh tiêu tiền hào phóng như vậy, nhưng hôm nay lại mua nhiều như vậy.”

"Người có nương tử thì khác!"

Trong thôn không có tường bao kín, tin Giang Trúc chuẩn bị kết hôn với Diệp An Niên đã truyền đi từ ngày bọn họ đến Diệp gia tổ chức hôn lễ.

Về phần Điền Hoa a dì, ở nhà có một cô gái tên là Lí Phương Phương, sắp kết hôn, cô ấy luôn để ý đến Giang Trúc.

Tuy nhiên, Điền Hoa coi thường hắn cảm thấy mặc dù Giang Trúc có y thuật, nhưng mà lại mang theo một người mù, sẽ là một gánh nặng.

Hơn nữa, đến Nguyệt Nha thôn nhiều năm như vậy, trong nhà vẫn là rất nghèo, khẳng định là không đáng tin cậy.

Nhưng bây giờ Giang Trúc sắp kết hôn với Diệp An Niên, hôn nhân của Phương Phương gia đình bà ta vẫn chưa ổn định, trong lòng cảm thấy không cân bằng.

Bây giờ nhìn thấy hai người mang rất nhiều thứ trong túi lớn nhỏ, bỗng chốc cảm thấy chua xót.

Lời bà ta nói âm dương quá khí đến nỗi sắc mặt Diệp An Niên trong nháy mắt tối sầm lại.

Cậu không biết khi đi lên trấn Giang Trúc thường mua những gì, nhưng trong số đồ họ mua hôm nay, cậu chủ động mua rất nhiều.

Lời nói của Điền Hoa a dì khiến cậu cảm thấy chính mình đã khiến Giang Trúc tiêu pha tiền .

"Đó là điều tự nhiên."

Giang Trúc đỡ Diệp An Niên lên xe bò, cất đồ bọn họ mua đi, trên mặt mang theo nụ cười: “Bình thường ta sống trong cảnh nghèo túng, nhưng số tiền này là dành cho nương tử nhà ta.”

“Bây giờ ta đã đính hôn với An Niên, ta chỉ muốn mua thêm đồ ăn để người khác ghen tị. Thím ơi, thím không nghĩ là ta nghèo lắm đấy chứ?”

Điền Hoa thím:......

Hừ! Bà nhiều chuyện vậy làm gì?

Điền Hoa thím đã bình tĩnh lại sau khi bị Giang Trúc mắng.

Diệp An Niên ngồi trên xe bò, những suy nghĩ vừa rồi trong nháy mắt bị đè xuống.

Giang Trúc cũng ngồi tới, có lẽ là đói, hỏi cậu có muốn ăn gì không.

Diệp An Niên mở chiếc túi nhỏ cậu mang theo lúc sáng, lấy bánh bao hấp ngũ cốc và trứng luộc ra đưa cho hắn.

"Cậu có thể mua bất cứ thứ gì bạn muốn, đừng để ý người khác nói gì." Giang Trúc vừa nói vừa đặt quả trứng luộc chín đã bóc vỏ vào tay Diệp An Niên.

Diệp An Niên sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm vào quả trứng luộc mềm mại trắng nõn trong tay.

Đúng, họ mua bao nhiêu là việc của họ, mặc kệ người khác nói gì.

Trong làng có rất nhiều cô dì thích buôn chuyện, nếu ai nói gì cũng để tâm, làm khó cuộc sống.

“Ừ.” Cậu đáp, cắn một miếng trứng luộc.

Sợ cậu ăn không có mùi vị, Giang Trúc còn lấy ra một miếng bánh đậu xanh họ mua cho cậu ăn.

Hai người chỉ ăn một quả trứng luộc và một miếng bánh đậu xanh rồi bắt đầu ăn từng ngụm lớn.

Trứng luộc càng nhai càng thơm, còn đậu xanh giòn ngọt ngọt hai người ăn rất no, dì Điền Hoa háu ăn nuốt nước miếng, vẫy tay áo đi xuống xe bò, ngồi dưới gốc cây