Sáng sớm hôm sau. Diệp An Niên đang ngủ say thì một mùi hương quyến rũ tràn vào mũi. Cậu còn chưa mở mắt, mũi cậu đã cong lên và cơn buồn ngủ biến mất ngay lập tức.
Thơm quá, như cháo thịt và sữa trứng
Lông mi run rẩy, Diệp An Niên mở mắt.
"Tỉnh rồi à? Mau ăn đi." Giọng nói của Giang Trúc vang lên.
Diệp An Niên duỗi người từ trên giường đứng dậy, nhìn thấy bên cạnh cậu, giường của Giang Trúc đã được gấp gọn gàng, chiếc bàn sưởi dưới chân giường cũng đã được dời qua, đặt ở bên cạnh cậu. Trên bàn có một đống măng núi, cháo gà xé, sữa trứng hấp, đồ chua, trứng luộc và bánh bao hấp ngũ cốc.
Mùi hương ùa về phía cậu, khiến bụng cậu réo lên kháng nghị
“Sao anh không đánh thức ta dậy?” Diệp An Niên có chút xấu hổ, hai ngày nay cậu ngủ rất say, luôn dậy muộn
"Sao lại kêu dậy? Nào đến giờ ăn chỉ cần đến rồi ăn thôi." Giang Trúc cười nói, "Bệnh nhân nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Khụ, ta có thể giúp anh dọn bàn và bưng bát đĩa. Ta có thể làm được."
Diệp An Niên vừa nói vừa nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo vào, xếp chăn ga gối đệm của mình cùng với giường của Giang Trúc.
"Những việc nhỏ này, ta thuận tay thì làm thôi, còn cần cậu tới làm gì." Giang Trúc nói.
Diệp An Niên:......
Đang định đi lấy nước rửa mặt, cậu phát hiện nước trong chậu rửa mặt đã sẵn sàng, nhiệt độ vừa phải, chiếc khăn tay cậu dùng để lau mặt cũng sạch sẽ, thoang thoảng mùi xà phòng bồ kết. .
"Giang đại phu..." Cậu đứng trước bồn rửa mặt, quay lại nhìn hắn.
Giang Trúc đang bỏ trứng đã bóc vỏ vào chiếc bát trống bên cạnh Diệp An Niên: “Hả?”
"Ta bị ho, nhưng ta không phải tàn tật." Diệp An Niên bất đắc dĩ, "Ngươi không cần... Làm hết thảy như vậy."
Có cảm giác như Giang Trúc chăm sóc cậu cẩn thận và chu đáo hơn cả khi anh chăm sóc hai đứa em.
"Cậu là nương tử của ta, chăm sóc cậu không phải là nên làm sao." Khương Trụ cũng không coi trọng, "Mau tắm rửa đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội."
Lại là những lời như này, cậu cau mày, người này dường như mở miệng ra là nói được, không giống là nghĩ sẵn trong đầu trước
Trước kia cậu từng nghe thấy mấy cô gái trong thôn cùng bạn bè bàn tán rằng Giang đại phu là người rất tốt. Y thuật tốt, lớn lên chưa kể rất điển trai, hay cười với mọi người, tốt bụng và thân thiện.
Ở cùng nhau hai ngày qua, cậu cũng cảm thấy rất sâu sắc, nhưng chuyện này càng xảy ra, cậu càng cảm thấy bất an.
Trước đây họ chỉ gặp nhau có hai lần, chỉ chung sống trong hai ngày ngắn ngủi. Giang Trúc đối xử với cậu quá tốt.
Cậu nghĩ không ra, nhưng cũng không thể trực tiếp hỏi, đành phải tùy ý trả lời, đắm mình vào rửa bát. Giang Trúc nhìn chằm chằm vào cổ tay áo được xắn lên của Diệp An Niên, để lộ ra cẳng tay trắng nõn.
Cổ tay gầy trắng nõn ướt đẫm nước, trên da có những giọt nước trong như pha lê, trông thanh tú và quyến rũ.
Trên thực tế, việc cứu Diệp An Niên và quyết định kết hôn với cậu ngày hôm đó không chỉ là ý nghĩ bất chợt.
Lần đầu tiên hắn gặp Diệp An Niên cũng là ở ven sông.
Lúc đó là mùa đông, trên đường đi khám bệnh về, hắn gặp Diệp An Niên đang ngồi xổm bên sông giặt quần áo.
Trên sông đã có một lớp băng, chỉ có một khu vực nhỏ trước mặt Diệp An Niên bị cắt ra. Vài mảnh quần áo ngâm trong nước lạnh được ngâm trong chậu gỗ.
Hắn đi ngang qua sông, bình thường sẽ không chú ý đến một người đàn ông đang giặt quần áo bên bờ sông, nhưng Diệp An Niên lại mặc quá ít, áo khoác mỏng, tay áo xắn cao như bây giờ, chỉ để lộ ra cánh tay. phần thân trên đầy vết sẹo do bị đánh.
Da của Diệp An Niên vốn đã trắng nõn, vết sẹo lại đỏ tươi, nhìn rất bắt mắt.
Hắn đứng như vậy một lúc, cuối cùng đi về phía trước đưa cho Diệp An Niên một lọ thuốc.
Tuy nhiên, có một cậu bé mười sáu, mười bảy tuổi đang run rẩy, đập mạnh quần áo vào một buổi tối gió lạnh của mùa đông, hai bàn tay và khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, đôi vai gầy như cánh bướm và dường như chỉ cần dùng lực một chút lập tức gãy ngay
Hắn quỳ xuống, đưa bình thuốc cho Diệp An Niên
Chàng trai dừng việc đang làm và sửng sốt một lúc thay vì trả lời, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh. Đó là một đôi mắt cực kỳ đẹp, rõ ràng và sạch sẽ, giống như những dòng suối trong vắt không tì vết. Trong hai mươi năm cuộc đời trước đây, hắn chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt trong sáng và thuần khiết như vậy. Nhưng đôi mắt này cũng vô cùng lạnh lùng. Khi nhìn anh, cậu có vẻ lạnh lùng và xa cách.
"Không cần."
Hắn nhớ tới lời nói lúc đó của Diệp An Niên, giọng nói lạnh lùng lãnh đạm, đơn giản từ chối.
Nhưng hắn không để ý tới, thậm chí còn có chút xúc phạm nắm lấy tay Diệp An Diên, nhét bình thuốc vào tay cậu rồi trực tiếp rời đi.
Lúc đó, hắn rất lí trí.
Sau khi đào tẩu, hắn bị truy lùng bởi một nhóm người trong triều đình. Để đánh lừa của người khác, hắn đã mang theo cậu bé tội nghiệp Đinh Thu, chọn làng Nguyệt Nha, một ngôi làng miền núi hẻo lánh để sống và giả làm một người lang trung nghèo đang chạy trốn.
Hắn không phải người tốt, càng không phải chúa cứu thế.
Nhưng cho đến khi nhìn thấy Diệp An Niên chết đuối trên sông hai ngày trước, hắn vớt người lên khỏi sông, nhìn thân hình gầy gò và khuôn mặt không có chút máu của chàng trai, trong lòng chợt nảy sinh một ý nghĩ mãnh liệt.
Trong những năm trước, hắn không thấy gì ngoài âm mưu, tính toán và gϊếŧ chóc đẫm máu. Đã lâu lắm rồi hắn mới thấy một người trong sạch và thuần khiết như vậy.
Người như vậy chết đi như vậy thật đáng tiếc.
Ngày hôm đó, trước khi Diệp An Niên tỉnh lại, hắn đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định giúp đỡ thiếu niên khốn khổ này.
Hắn đã gϊếŧ nhiều người nên hãy coi đó như một cách để lập công cho bản thân.
"Ăn."
Diệp An Niên không biết Giang Trúc đang suy nghĩ gì, thấy hắn ngơ ngác nhìn bát dưa muối trên bàn hồi lâu, liền kêu lên.
"Ừ." Giang Trúc phục hồi tinh thần và nở một nụ cười rạng rỡ và bắt mắt với cậu.
Diệp An Niên:......
Tại sao người này lại kỳ lạ như vậy?
Cuối cùng, sau khi ăn xong bữa sáng, trời bên ngoài lúc này đã tờ mờ sáng.
Diệp An Niên đơn giản gói một cái túi nhỏ, gói hai quả trứng luộc và bánh bao ngũ cốc rồi theo Giang Trúc ra khỏi cửa.
Điềm Thủy trấn không quá xa Làng Nguyệt Nha của họ. Nếu nhanh chân, họ có thể quay về trước khi mặt trời lặn.
Ra ngoài không xa, họ nhìn thấy một chiếc xe bò đậu ở cổng làng, người đàn ông lái xe đang ngồi phía trước, mấy cái đầu lắc lư ở phía sau xe, cùng nhau trò chuyện.
Nhìn thấy hai người đến gần, trong xe vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng, vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh nói: "An Niên, đệ và Giang lang trung... ngồi ở đây."
Giọng nói có chút quen thuộc, Diệp An Diên nhìn kỹ hơn, liền thấy đó chính là Diệp Tiểu Mai, con gái của nhà chú hai.
Là người duy nhất trong cả Diệp gia đối xử tốt với cậu.
Ngày cậu gieo mình xuống sông, chỉ có Triệu Lạc và Diệp Tiểu Mai đi tìm cậu.
Diệp An Niên kéo Giang Trúc ngồi tới.
Trên xe bò đã có năm người ngoại trừ Diệp Tiểu Mai, những người còn lại đều là các thím và chồng.
Có lẽ sắc trời quá sớm nên không ai có tinh thần nói chuyện, trên xe bò rất yên tĩnh.
Giang Trúc ngồi xuống bên cạnh Diệp An Niên, mặc áo khoác dự phòng cho cậu, nói với Chu Lương đang lái xe phía trước: “Chú Chu, chúng ta đi thôi!”
"Được rồi!"
Chu Lương giơ roi lên vỗ vào mông con bò, xe bắt đầu di chuyển chậm rãi.
Buổi sáng mùa hè mát mẻ, có sương mù, Diệp An Niên mặc quần áo của Giang Trúc cùng mọi người rúc vào nhau, cũng không cảm thấy lạnh.
Họ ra ngoài sớm, mọi người đều rất buồn ngủ. Mọi người đều nhắm mắt chợp mắt, trong xe không có ai trò chuyện.
Diệp Tiểu Mai trầm mặc một hồi, không nhịn được nghiêng người cùng Diệp An Niên thấp giọng nói chuyện.
"An Niên, đệ không sao chứ? Ngày đệ kết hôn, Triệu ca và ta đã đi tìm đệ. Chúng ta tìm đệ rất lâu nhưng không thấy. Đệ đi đâu vậy?"
Diệp An Niên không dám nói cho nàng biết chuyện cậu chết đuối trên sông, liền đáp lại nàng như đã nói với Triệu Lạc: “Hôm đó ta bị ho, hỷ bà và những người khác sợ gặp rắc rối nên bỏ chạy. Đệ là được Giang đại phu cứu."
"Ồ." Diệp Tiểu Mai thở phào nhẹ nhõm.
“Ta nghe bà nói hai người sẽ kết hôn trong một tháng nữa.” Lúc này, cô liếc nhìn Giang Trúc đang ngồi bên cạnh Diệp An Niên, thấp giọng nói.
"Giang lang trung là người tốt, nhưng anh ấy còn mang theo Đinh Thu, cuộc sống cũng không giàu có, đệ còn có Phúc nhi....."
Trước khi nói xong, cô đã thở dài. Rõ ràng cô chỉ hơn Diệp An Niên một tuổi, nhưng nỗi buồn trong mắt cô lại giống như một người phụ nữ ở độ tuổi ba mươi, bốn mươi.
"Này, nghe nói Tam thúc yêu cầu Giang lang trung tặng mười lạng bạc, các ngươi còn có tiền để sống qua ngày không?"
Diệp An Niên không biết Giang Trúc còn có bao nhiêu tiền, nhưng hắn vẫn có thể dẫn cậu đi trấn mua thuốc, hẳn là còn dư lại một ít tiền.
Cho dù không còn tiền, cũng không thể nói cho Diệp Tiểu Mai biết.
Diệp gia đã quen với việc ưu ái con trai hơn con gái. Chú hai và vợ đặt Diệp An Bách vào đầu trái tim, Diệp Tiểu Mai là gốc rễ, là lao động chính trong gia đình.
“Đương nhiên chúng ta có thể sống sót” Diệp An Niên nói, “Tỷ không cần lo lắng cho ta.”
Nhớ tới Diệp Tiểu Mai đã đính hôn, sau Tết Nguyên Đán sẽ kết hôn, cậu nhắc nhở cô: “Tỷ cũng nên tiết kiệm một ít tiền, nếu không sau này nhà chồng sẽ gặp khó khăn.”
Diệp Tiểu Mai "Ừm" cười nhẹ, không biết cô đang nghĩ gì.
“Sao vậy?" Diệp An Niên hỏi.
"An Niên, ta rất vui mừng khi đệ có thể kết hôn với Giang tiên sinh, ngài ấy bảo vệ đệ, đệ lại không có cha mẹ chồng, cuộc sống của đệ sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt đẹp."
Cuối cùng, cô tự nhủ: “Chỉ cần có thể rời khỏi Diệp gia thì mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, Diệp An Niệm biết cô lại đang suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình.
Diệp An Niên sắp kết hôn với một người ở làng Bắc Câu bên cạnh. Anh ta họ Tôn, đã hai mươi lăm tuổi. Là một học giả nghèo trong nhà chỉ có một mẹ già.
Người họ Tôn đó năm mười lăm tuổi được chọn làm học giả nhưng lại nhiều lần trượt kỳ thi tỉnh. Hắn đần độn và hèn nhát, mẹ hắn lại là một người phụ nữ lợi hại. Cho dù Diệp Tiểu Mai có kết hôn thì cuộc sống cũng không nhất định tốt hơn hiện tại
Diệp An Niên không biết nên an ủi nàng thế nào, cũng may Diệp Tiểu Mai nhanh chóng thu hồi cảm xúc, nhẹ nhàng vỗ về cậu nói: "Chuyện này chúng ta không nói nữa, trong trấn còn sớm, đệ nghỉ ngơi một lát đi."
Diệp An Niên gật đầu, hai người nhắm mắt lại ngủ trưa.
Chiếc xe bò chậm rãi tiến về phía trước, bánh xe lăn qua sỏi trên đường phát ra tiếng kêu cọt kẹt.
Diệp An Niên nheo mắt một lúc, sau đó cảm giác được có người ôm vai mình.
Giọng nói trầm thấp của Giang Trúc truyền đến bên tai phải của cậu: “ Dựa vào ta ngủ đi, đến nơi sẽ gọi cậu."