Kiều Dưỡng Bệnh Mỹ Nhân Phu Lang

Chương 7: Vị ngọt

Diệp An Niên bị Vương Hổ nắm chặt cổ tay , không cách nào thoát ra.

Sắc mặt cậu vô cùng u ám, giơ chân lên đá thật mạnh vào mu bàn chân của Vương Hổ.

"Ối !"

Vương Hổ hét lên đau đớn rồi buông tay theo bản năng.

Diệp An Niên nhân cơ hội thoát ra, chạy vào nhà đồng thời bảo vệ Đinh Thu và An Phúc

Nhưng Vương Hổ phản ứng rất nhanh, lao tới tóm lấy Diệp An Niên, bất chấp chân hắn đang rất đau. Nhìn thấy Diệp An Niên đang muốn đóng cửa lại, Vương Hổ lao tới, túm lấy cổ áo Diệp An Niên.

"Để ta xem ngươi chạy đi đâu!"

Hắn ta kéo Diệp An Niên ra ngoài, nhổ nước bọt xuống đất, vẻ mặt dữ tợn: “Hừ!”

"Niên ca nhi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không, khăng khăng cứ muốn chống lại ta ?!"

Diệp An Niên bị hắn kéo đi loạng choạng ngã xuống đất, cổ áo siết chặt, khiến cậu ho kịch liệt không thể khống chế.

"Khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ..."

"Buông anh ta ra!"

Phúc Tể trong phòng nghe vậy lập tức hoảng sợ, mở cửa xông ra ngoài, đôi bàn tay nhỏ bé túm lấy bàn tay Vương Hổ đang nắm lấy cổ áo của Diệp An Niên, cố gắng gỡ tay hắn ra. Đinh Thu cũng đi ra, gõ mạnh cây gậy mù của mình xuống đất, uy hϊếp Vương Hổ: "Đồ ngốc! Cút khỏi đây! Nếu không đừng trách ta không khách khí!"

Tuy nhiên, cậu bé chỉ mới tám tuổi nên không biết chửi bới. Những lời khó chịu nhất mà cậu bé nói chỉ là những từ như “đi đi” và “đồ ngốc”.

"Khụ khụ khụ khụ!"

Sắc mặt Diệp An Niên thay đổi khi ho một tiếng.

Nhưng Vương Hổ chỉ cảm thấy bực mình, một tên bệnh hoạn và hai thằng nhóc nhỏ, hắn đường đường là một thô tử nào có thời gian tiêu hao kiên nhẫn

"Đều buông ra cho lão tử!"

Hắn gầm nhẹ một tiếng, đang định giơ tay kéo Diệp An Niên lại, lại cảm giác được một trận gió thổi từ một bên mặt, hai tay đều bị tóm lấy.

"Tiên sinh!"

Đinh Thu ngửi thấy mùi quen thuộc, kinh ngạc hét lên. Phúc Tể ngước mắt lên và thấy người đang tới.

Chỉ thấy Giang Trúc đã chế trụ được Vương Hổ và ghim hai tay hắn ra sau lưng.

"Má!"

Khi Vương Hổ kịp phản ứng, hắn đã bị ghim xuống đất, không thể cử động

Mặt hắn đỏ bừng tức giận và hét lên: “Tên tử lang trung chết dịch nhà ngươi, thả lão tử ra!"

Tay Giang Trúc càng ngày càng dùng lực, khiến Vương Hổ đau đớn kêu lên: "Ahhh! Buông ta ra! Ngươi..." Hắn còn chưa mắng xong, chỉ có hai tiếng “tạch” và “tách” vang lên rõ ràng, Vương Hổ đang đá chân loạn xạ đột nhiên ngừng cử động. Đằng này, Diệp An Niên đã uống sơn trà ngâm do An Phúc đưa, đem cơn ho đè xuống.

Khi tâm trạng tốt hơn, cậu phát hiện người bị Giang Trúc đè xuống đất đã ngừng cử động, cậu chợt giật mình. Giang Trúc nhếch khóe miệng, Vương Hổ đột nhiên hét lên một tiếng, thực sự bật khóc.

"Dù sao thì ngươi cũng nợ ta đôi tay này. Nếu không muốn thì hãy vứt chúng đi."

Nói xong anh buông tay, giơ chân đá thẳng vào mông Vương Hổ.

"Ahhh! Cứu mạng!"

Vương Hổ tru lên như lợn bị gϊếŧ.

Giang Trúc phớt lờ hắn, đuổi hắn ra khỏi sân.

Sau cú đá, Vương Hổ lăn xuống con dốc ở lối vào sân như một quả bóng khổng lồ.

"Nhớ kỹ, sau này nếu dám bước vào cửa nhà ta, ngay cả chân cũng không còn đâu."

Giang Trúc dựa vào cánh cửa hàng rào, vỗ tay, với một nụ cười trên khuôn mặt.

Vương Hổ sợ đến mức hai cánh tay đều bị trật khớp, không còn sức lực, chỉ có thể dùng cằm chống đỡ trên mặt đất hồi lâu mới loạng choạng đứng dậy.

Nhưng hắn vẫn còn tức giận, đứng dậy muốn đạp cửa nhà Giang gia, vừa ngẩng đầu liền đυ.ng phải khuôn mặt tươi cười của Giang Trúc, hắn sợ đến mức không dám đánh rắm, điên cuồng chạy đi.

Vương Hổ bị đánh ra ngoài, Diệp An Niên dẫn Phúc nhi cùng Đinh Thu vào nhà.

Dù biết Vương Hổ không va phải hai đứa trẻ nhưng cậu vẫn kéo chúng lại và kiểm tra từng đứa một.

Giang Trúc đuổi Vương Hổ đi, đóng cửa sân lại, nhặt một chiếc túi giấy mà anh mang về để trên chiếc bàn tròn trong sân rồi bước vào nhà.

“Mọi người có bị thương không?” anh hỏi.

Diệp An Niên lắc đầu: "Mọi việc đều ổn. Vậy Vương Hổ đã rời đi rồi à?"

"Bị ta đuổi ra ngoài, có lẽ sẽ không dám quay lại nữa." Giang Trúc nói.

“May mắn thay, tiên sinh đã trở lại kịp thời.” Đinh Thu vỗ vỗ ngực, vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Phúc nhi khụt khịt, nằm trên đùi Diệp An Niên, nhóc ngẩng đầu nhìn Giang Trúc với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Giang đại phu, ngài thật lợi hại."

Giang Trúc cười, đem túi giấy đang mang theo đặt lên bàn, nói với Diệp An Niên: "Nhìn xem đây là cái gì?"

Diệp An Niên không ngờ hắn lại mang đồ về cho mình, do dự một lát, cậu mở túi giấy ra, nhìn thấy trong túi giấy nhỏ có hơn mười viên kẹo hình tròn.

"Ngươi...khụ, sao lại mua cái này? Ta đang bệnh nên không ăn được đồ ngọt, nên đưa cho Đinh Thu với Phúc nhi dùng đi."

Nghe vậy, Đinh Thu và nhóc Phúc nhanh chóng xua tay.

Giọng Phó Tái lạnh lùng nói: “Em không ăn, cho ca ca ăn.”

Đinh Thu cũng nói: “Diệp ca, em không thích đồ ngọt.”

Đứa trẻ nào không thích đồ ngọt? Diệp An Niên biết hai đứa nhỏ đang chăm sóc mình như một bệnh nhân, chắc chắn không nói ra sự thật.

"Ta đã lớn rồi, ta sẽ không ăn những thứ này." Cậu nói.

“Cái này để lại cho cậu uống thuốc rồi ăn .” Giang Trúc gói lại túi giấy và nói với hai đứa trẻ: “Ngày mai khi ta vào thị trấn, tôi sẽ mua cho hai đứa một ít kẹo.”

"Được!" Phúc Tể hai mắt đột nhiên sáng lên, liên tục gật đầu.

Đinh Thu cũng cười: "Tiên sinh, ngài cùng Diệp ca nói một chút. Đệ và Phúc nhi ra ngoài chơi."

Nói xong, nhóc cầm cây gậy mù dẫn Phúc nhi đi.

Đinh Thu hiểu chuyện như vậy khiến Giang Trúc rất vui vẻ.

"Khụ, khụ" Diệp An Niên ho khan hai tiếng, "Thật ra ngươi không cần cho ta kẹo hoa quả, lớn như thế này rồi, chỉ là uống thuốc mà thôi."

Giang Trúc nhét túi giấy vào tay cậu: “Người lớn uống thuốc cũng sẽ đắng. Đây là thứ mà Lý Sơn đưa cho ta khi đến nhà để tái chẩn cho phu lang của hắn.”

Nghe hắn nói xong, Diệp An Niên mới tiếp nhận.

Buổi tối, Giang Trúc nấu một món mì dễ tiêu, thêm củ cải trắng và thịt xông khói vào, luộc vài quả trứng để tăng dinh dưỡng cho hai đứa trẻ và Diệp An Niên đang bị bệnh còn không quên làm cho cậu một cốc đậu phụ đường.

Ăn cơm xong, thu dọn xong, Diệp An Niên đi vào tây phòng giúp hai đứa bé trải giường, sau đó đi về đông phòng dọn giường cho cậu và Giang Trúc

Dọn dẹp xong, cậu ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ đang mở, đèn trong phòng thuốc nhỏ vẫn sáng, Giang Trúc không biết đang bận làm việc gì đó bên trong.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi đi vào phòng chính đun nước nóng và pha một bình trà cho hắn.

Trong sân, Đinh Thu và Phúc nhi ngồi quanh một chiếc bàn tròn làm bằng đá cẩm thạch, tận hưởng không khí mát mẻ và ngắm sao.

Nhìn thấy cậu đi ra, nhóc xua tay nhỏ bé gọi cậu: "Anh! Anh Đinh đang kể chuyện cho em nghe!"

Diệp An Niên sờ sờ đầu bọn nhỏ nói vui vẻ một chút, sau đó xoay người đi vào dược viện.

Giang Trúc đang ngồi viết gì đó ở chiếc bàn gỗ dài, thấy cậu tới liền bảo cậu lại gần ngồi xuống.

“Cậu vẫn chưa nghỉ ngơi à?”

Diệp An Niên lắc đầu: "Ngươi cũng không có ngủ."

Cậu đặt ấm trà lên bàn, bước tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Giang Trúc, nhìn xem anh đang viết gì, hình như là một đơn thuốc.

"Ngươi có biết không?" Giang Trúc hỏi.

Từ chữ viết Diệp An Niên có thể nhận ra một vài chữ cùng với chữ hiện tại có nhiều nét tương đồng.

Nhưng cậu lại do dự bởi vì trong trí nhớ của cậu nguyên chủ không biết đọc.

"Không sao đâu. Khi nào có thời gian ta sẽ dạy cậu."

Nhìn cậu không nói chuyện, Giang Trúc cho rằng cậu không biết đọc.

Thấy hắn có hứng thú, Diệp An Niên giấu đi sự thật mình biết chữ, đồng ý: "Được."

Giang Trúc chỉ vào các chữ trên giấy, đọc từng chữ một: "cỏ long đàm, đá nam châm, cốt toái bổ, thạch xương bồ....."

Anh đọc hết dòng chữ trên tờ giấy rồi nói: “Đây là đơn thuốc chữa tai cho cậu, còn thiếu một ít thuốc, ngày mai ta phải lên thị trấn lấy.”

"Ta muốn đi cùng ngươi." Diệp An Niên nói.

Cậu đến thế giới này đã hơn nửa năm, vẫn chưa tới trấn này.

Cứ tưởng Giang Trúc sẽ không đồng ý, nhưng anh ấy gật đầu không chút do dự.

"Được." Giang Trúc đáp lại, giục cậu đi ngủ, "Vậy tối nay đi ngủ sớm, ngày mai dậy sớm đi để tránh nóng."

Diệp An Niên gật đầu, liếc nhìn ấm trà trên bàn, lấy tách trà của Tưởng Chú rót cho hắn một ly.

“Ngươi cũng đi ngủ sớm đi.”

Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, không hề biểu lộ cảm xúc hay tức giận.

Giang Trúc cầm lấy chiếc cốc uống một ngụm, sau đó nheo mắt lại: “Có phải cậu lấy nó từ chiếc hộp nhỏ trong ngăn sưởi của tôi không?”

"Đúng vậy." Diệp An Niên trong lòng thắt lại, cậu muốn pha trà cho hắn, tình cờ nhìn thấy nắp hộp gỗ nhỏ có chân được mở ra, bên trong hình như có mùi trà, anh liền dùng hai ngón tay bóc lên một nhúm nhỏ.

"Tôi... trà này không uống được à? Hay là..." Hay là nó rất đắt?

Diệp An Niên có chút bất an.

"Ngươi có thể uống." Khương Trụ cười giải thích: "Đây là mạch môn, cũng là một loại trà thuốc, có tác dụng bổ gan, dưỡng âm, thanh nhiệt."

“…Ừm.” Diệp An Niên cẩn thận nghe.

"Nhưng ngươi không thể uống được. Người tỳ vị hư nhược, phong hàn, tiêu chảy, dạ dày có đàm, không nên uống."

Giang Trúc nói xong, nhìn cậu hỏi: “Cậu chưa uống?”

Thì ra là như vậy. Diệp An Niên vội vàng lắc đầu: "Không có."

"Vậy thì tốt," Giang Trúc thở phào nhẹ nhõm, "Vừa vặn thuốc của cậu đã chuẩn bị xong, uống thuốc xong thì đi ngủ. Ngày mai ta sẽ thu thập tất cả thảo dược chữa tai cho cậu, sau đó mới có thể bắt đầu châm cứu cho cậu."

Hũ thuốc trên bếp đất đang bốc khói, Giang Trúc đứng dậy cầm lên.

Anh khéo léo lọc bỏ cặn thuốc rồi đổ ra một bát canh đen.

Diệp An Niên đưa tay muốn cầm lên, lại bị Giang Trúc dùng tay chặn lại: "Cậu về phòng trước đi, ta làm."

"Ta có thể." Diệp An Niên kiên trì nói.

Giang Trúc đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng đẩy cậu ra khỏi: “Bát thuốc này cần phải pha thêm những dược liệu khác, cậu mang hai đứa nhỏ đi ngủ, sau đó lại vào phòng đợi tôi."

"Được rồi." Giang Trúc đã nói như vậy, Diệp An Niên tự nhiên cũng không kiên trì nữa.

Cậu rời khỏi nhà thuốc nhỏ, bảo Đinh Thu và Phúc Tể nhanh chóng tắm rửa nghỉ ngơi. Khi cậu quay lại phòng phía đông, Giang Trúc cũng bưng một bát thuốc đi vào.

"Uống đi, nhiệt độ vừa phải."

Mùi vị của thuốc đông y không mấy dễ chịu, nhưng Diệp An Niên hai đời cơ thể yếu đuối, uống rất nhiều thuốc bắc và tây y, cho nên uống loại thuốc đắng này cũng không thành vấn đề.

Cậu cầm bát lên uống một hơi, còn chưa nếm được vị đắng của thuốc, đã có người nhét một viên kẹo trái cây vào miệng.

"Ngọt miệng." Giang Trúc ngồi ở bàn sưởi đối diện, chống cằm nhìn cậu, còn chưa kịp rút lại động tác đút cho cậu.

Diệp An Niên:......

Người đối diện có một đôi mắt hoa đào quyến rũ đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu ớn lạnh sống lưng. Người đàn ông này thật sự cưới cậu chỉ để nghiên cứu bệnh tình của mình sao?