Bốn người ăn cơm trưa xong, Giang Trúc sắp xếp cho hai đứa nhỏ ngủ trưa, sau đó kéo Diệp An Niên vào phòng phía đông.
"Hiện tại ta đang rảnh rỗi, sẽ bắt mạch cho cậu, thuận tiện xem qua tai cậu một chút ." Giang Trúc nói.
Nói xong, hắn đứng dậy đi lấy hộp thuốc, Diệp An Niên ngồi ở bên cạnh nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong lòng có chút choáng váng.
Chỉ trong một ngày, cậu từ người bị nhà họ Vương bỏ rơi trở phu lang của Giang Trúc. Dù là trao đổi lợi ích nhưng ở thời điểm hiện tại, có vẻ như lựa chọn này là đúng đắn.
Đi theo Giang Trúc quả thực tốt hơn nhiều so với việc rời nhà một mình với Phúc nhi
Nghĩ đến hôm nay Giang Trúc vì cậu mà bỏ ra mười lượng bạc, đồng thời bỏ ra nửa lượng bạc mua thịt lợn và phổi lợn cho cậu, cậu thầm ghi nhớ trong đầu.
Nếu sau này hai người hòa li, dù ân huệ không được đền đáp, thì tiền bạc đồ vật vẫn phải hoàn trả.
Trải qua hai kiếp sống đã khiến cậu hình thành thói quen không bao giờ nợ ai bất cứ điều gì. “Đây, đặt tay lên gối bắt mạch.”
Lời của Giang Trúc kéo cậu về hiện tại.
Nhìn thấy hắn đã đặt một chiếc gối bắt mạch lên bàn sưởi, Diệp An Niên đặt cổ tay lên đó theo chỉ dẫn.
Giang Trúc duỗi ra hai ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cậu, một lúc sau mới nói: “Chắc là cậu vừa rồi bị nhiễm gió lạnh, bệnh đã lâu không khỏi, trì hoãn đã lâu, trên cơ thể còn mang theo phong hàn”
Diệp An Niệm không hiểu điểm này, chỉ hỏi: "Cần dược liệu gì?"
"Bạch quả, ma hoàng, tía tô, cam thảo, khoản đông hoa, hạnh nhân, dâu tằm, huỳnh cầm, tùng bách."
Dường như đọc được suy nghĩ của cậu , Giang Trúc mỉm cười: "Yên tâm, đây không phải dược liệu quý giá, cũng có ở một số ngọn núi."
Nhưng có một điều hắn không nói, chính là Định Xuyên Thuốc cần bổ sung Thiên ma ( một vị thuốc Đông y ) và Hoa Tuyết Liên. Hai loại dược liệu này không hề rẻ.
Diệp An Niên từ nhỏ đã bị cảm lạnh, hơn mười năm, thân thể đã hao mòn đã lâu, phải từ từ sưởi ấm mới có thể hồi phục.
"Khụ... khụ, khụ," Diệp An Niên che miệng ho hai tiếng, "Vậy ta cùng ngươi đi lấy thuốc."
"Không cần, đợi cậu khỏe lại đã." Giang Trúc trêu chọc cậu, "Với thân thể cùng xương cốt của cậu, không chỉ ta gánh dược liệu, còn có gánh ngươi."
Diệp An Niên:......
Được thôi, cậu chỉ muốn chia sẻ một phần gánh nặng cho hắn. Hiện tại cậu không có tiền, xem ra phải đợi sức khỏe bình phục mới ra ngoài.
“Đến đây,” Giang Trúc đẩy bàn sưởi ấm ra xa, vỗ vỗ đùi của mình , “Nằm xuống đây.”
"Làm cái gì?" Diệp An Niên cau mày, nhìn chằm chằm hắn hai chân không nhúc nhích.
“Xem tai của cậu." Giang Trúc chỉ vào tai trái của mình. Hiểu rõ ý đồ của hắn, Diệp An Niên buông lỏng cau mày, điều chỉnh tư thế, chậm rãi nằm xuống, tựa đầu vào chân Giang Trụ, hướng tai trái về phía hắn. Giang Trúc duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng véo vành tay của cậu, sau nói: “Nếu đau thì cứ nói với ta.”
"Ừ." Diệp An Niên trầm giọng đáp lại.
Giang Trúc ngón tay ấm áp, hắn chạm vào lỗ tai cũng làm cậu cảm thấy nóng bừng.
“Thế này thì thế nào?” Giang Trúc dùng ngón tay ấn vào vài chỗ trên tai trái của Diệp An Niệm, dùng lực một chút.
"Ừm... Đau." Diệp An Niên nói. Giang Trúc ấn thêm mấy lần nữa rồi dừng lại: “Màng nhĩ chắc chắn bị thủng rồi, chườm nóng và châm cứu khoảng mười ngày sẽ khỏi.”
Nói xong, hắn đỡ Diệp An Niên từ trong lòng hắn ngồi dậy.
Trên thực tế, nếu không trì hoãn, nó sẽ lành chỉ sau hai hoặc ba ngày.
Nhưng Diệp gia ngu ngốc đến mức không chịu chi tiền chữa trị cho cậu.
"Lát nữa ta phải đi khám, phu lang nhà Lý Sơn đang mang thai, nôn mửa dữ dội. Hai ngày trước ta đến gặp họ kê đơn thuốc chống nôn và chế độ ăn uống thuốc cho thai nhi. Hôm nay là ngày tái chẩn."
Giang Trúc vừa bưng hộp thuốc vừa lảm nhảm: “Ở nhà với Phúc Tể và Đinh Thu, ta để lại cho cậu mấy bình sơn trà ngâm, ho thì uống một ít, món này dễ làm, chỉ cần dùng sơn trà rừng mà thôi, không cần tiết kiệm.”
"Được." Diệp An Niên ý thức được hắn đang căn dặn bản thân, muộn màng đồng ý.
Cho dù cậu là thiếu gia của Diệp gia hay ca nhi của Diệp gia, chưa từng có ai nói như vậy với cậu
Không ai quan tâm cậu ở nhà làm gì, có ốm đau hay không, có khỏe mạnh hay không.
Thực ra ai cũng mong cậu chết sớm, hơi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm xuống mặt đất bụi bặm, tim đập có chút nhanh. Cảm giác được ai đó quan tâm đến mình có vẻ khá tốt.
Giang Trúc lấy ra năm lọ sơn trà từ hộp thuốc và đặt chúng lên bàn trước khi rời đi.
Diệp An Niên ngồi đó một lúc, mãi đến khi nhịp tim chậm lại mới đứng dậy đi ra ngoài.
Trong sân, Phúc Tể cùng Đinh Thu hái thảo dược, đi vòng quanh làm quen trong nhà.
Ngoài ba căn phòng chính ban đầu trong sân nhỏ của Giang Trúc, một nhà kho rơm được xây ở phía tây của sân, một chiếc bàn tròn làm bằng đá mài và hai chiếc ghế đẩu bằng tre được đặt dưới cửa sổ ở phía đông.
Bên trong nhà tranh có một kệ đựng thuốc tự chế, một chiếc bàn gỗ dài và một chiếc bếp nhỏ. Trên bàn gỗ có bày các loại lọ thuốc khác nhau, ấm sắc thuốc.. Đây chắc hẳn là phòng thuốc mà Giang Trúc thường pha chế thuốc và sắc thuốc
Diệp An Niên không có đi vào dược viện, mà chỉ nhìn vào bên trong nhà của Giang Trúc, chỉ trong thời gian ngắn cậu đã nhìn thấy hết.
Cậu muốn tìm gì việc làm, nhưng ở lâu trong sân lại bị trúng gió, lại bắt đầu ho.
Đinh Thu vừa nghe cậu ho, liền nhanh chóng đặt công việc trên tay xuống, nói với cậu: "Diệp ca, vào nhà nghỉ ngơi nhanh đi. Có việc gì thì để đệ làm được rồi."
"Khụ...khụ, ta ổn.."
Diệp An Niên nhịn xuống ho khan: "Lúc ta ở Diệp gia, khụ, khụ.....còn không phải, ta cái gì cũng làm hay sao, không sao."
Mùa hè thì đào rau rừng dưới nắng như thiêu đốt, mùa đông thì giặt quần áo, chẻ củi gánh nước, giặt giũ và nấu nướng, cậu phải làm điều đó.
Đinh Thu thấy cậu kiên trì, đành phải nói: "Còn có sơn trà ngâm không? Uống một ngụm."
Diệp An Niên từ trong tay áo lấy ra cái lọ nhỏ, uống một ngụm, lập tức đè nén cổ họng ngứa ngáy
---Bang bang bang!
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
Bên kia hàng rào trúc cao bằng nửa người, Diệp An Diên mơ hồ nhìn thấy một bóng người đứng ở bên ngoài.
"Em đến mở cửa!"
Phúc nhi thấp lùn, không nhìn rõ người ở bên ngoài, tưởng là Giang Trúc trở về, liền bỏ dược liệu trong tay xuống, chạy về phía cửa.
Diệp An Niên cảm thấy có gì đó không ổn, Giang Trúc sẽ không mạnh mẽ gõ cửa như vậy, người ngoài cửa tựa hồ còn thấp hơn Khương Chú.
"Khụ khụ....! Phúc nhi... mau quay lại đi!"
Cậu nhanh chóng ngăn, lại nhưng đã quá muộn.
Khoảnh khắc cánh cửa tre mở ra, một người đàn ông cỡ trung bình, cường tráng bước vào từ cánh cửa.
Phúc Tể sững sờ một lúc khi nhìn thấy người lạ, như thể đang sợ hãi, nhóc đột nhiên quay lại, dang đôi chân ngắn ngủn và tập tễnh chạy về phía Diệp An Niên
"Này, thằng nhóc !"
Nam hán tử nhổ nước bọt, ngẩng đầu nhìn thấy Diệp An Niên đang đứng dưới mái hiên, vẻ mặt ngơ ngác.
Lúc này Diệp An Niên mặc bộ áo bào màu xanh lam giản dị của Giang Trúc, tóc búi nửa đầu, hai tay buông thõng đứng dưới mái hiên.
Bởi vì quần áo hơi rộng nên trông gầy gò, mềm mại, khuôn mặt xanh xao ốm yếu mang theo vẻ mệt mỏi và uể oải, khiến cậu trông như một mỹ nhân gầy yếu bệnh tật.
“Là ai?” Đinh Thu nghe thấy tiếng động, dừng việc đang làm lại, cầm cây gậy mù đứng dậy.
Người đàn ông định thần lại, lau cằm rồi cười lớn: "Ôi ha....,một căn nhà tồi tàn, cái tường rát nát và một thằng nhóc mù. Niên ca nhi, ngươi đi theo tên lang trung nghèo nàn này sao?"
Sắc mặt Diệp An Niên tối sầm, cậu nhìn “vị khách” này mà không nói một lời.
Người đàn ông này có vẻ mặt dữ tợn, trên mặt và cổ đầy vết bầm tím, trên cằm có một vết sẹo dài bằng ngón tay, thoạt nhìn giống như không phải người dễ coi thường.
Nhưng cậu đã sớm nhận ra người này chính là Vương Hổ, con út nhà Vương đồ tể, người mà cậu lúc trước sắp cưới.
"Ngươi...khụ, ngươi đến đây làm gì!"
Giọng nói của Diệp An Niên trầm và lạnh lùng. Cậu tiến lên một bước, chặn Phúc Tể và Đinh Thu ở phía sau.
"Haha! Cái gì, ta đến đây làm gì?" Vương Hổ cố ý bắt chước cậu, cười lớn nói: “Ngươi là người của ta, ngươi nghĩ ta đến đây để làm gì?!"
"Tối qua không phải ngươi đến Diệp gia hủy hôn sao? Diệp Thành Hà cũng trả lại cho ngươi năm lượng bạc đặt cọc."
"Chúng ta...hừm, chuyện đó không còn quan trọng nữa!"
"Vậy thì làm sao? Lão tử hối hận rồi. Hủy hôn thì có thể tái hôn, đi , cùng lão tử đi về !" Vương Hổ vừa nói vừa định bước tới nắm lấy tay Diệp An Niên
Diệp An Niên chán ghét quay mặt đi: “Giang Trúc và ta đã kết hôn rồi.”
“Hừ,” Vương Hổ lại nhổ nước bọt, “ Hôn sự còn chưa bàn mà nói đến việc kết hôn?”
“ Y đã đến Diệp gia bàn hôn sự, khụ khụ.... chúng tôi cũng đã đổi canh thϊếp cho nhau, Triệu Lí Chính chủ trì."
"Vậy lão tử đến cướp cô dâu có được không?"
Vương Hổ xoa xoa tay, cười toe toét với Diệp An Niên: “Niên ca nhi, ngươi cảm thấy Giang Trúc có gì tốt như vậy? Hắn nghèo như vậy lại có một người đệ mù, sau này ngươi và đệ đệ ngươi sẽ sống như thế nào?”
“Nếu ngươi đi theo ta, ta hứa…”
---Bốp!
Một hòn đá nhỏ đập mạnh vào chân Vương Hổ, bật ra xa.
Phúc Tể, người đang trốn đằng sau Diệp An Niên rụt rè thò cái đầu nhỏ ra và nói một cách quyết liệt:
"Đi! Ngươi cút đi !"
"Tên tiểu tử này!"
Vương Hổ chửi một tiếng, tiến lên: "Niên ca nhi, đệ đệ của ngươi thật là có tài, còn dám mắng ta?!"
"Là ngươi đáng mắng." Diệp An Niên sắc mặt lạnh lùng, thanh âm bình tĩnh.
“Ta không so đo với trẻ con.” Vương Hổ làm bộ rộng rãi xua tay, bước tới nắm lấy cổ tay Diệp An Niên nói: “Chỉ cần ngươi cùng ta quay lại, ta thả đệ đệ ngươi đi thì thế nào?”
“ Thả anh ta ra!"
Phúc Tể lo lắng đến mức nước mắt trào ra, nhóc cử động bắp chân, muốn lao tới đá Vương Hổ, nhưng Diệp An Niên đã dùng một tay ngăn lại.
Đinh Thu ở bên cạnh nói: "Tiên sinh sẽ sớm trở về, nếu không muốn mất đi tay chân, tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi đây đi."
"Tên lang trung nhỏ con đó đó hả?" Vương Hổ cười nói: "Với thân hình nhỏ bé của hắn, ta có thể một cước đánh ngã đến tám tên!"
Đinh Thu không nói nữa, chỉ im lặng nắm chặt cây gậy mù, cẩn thận lắng nghe để nắm bắt động tác, nhóc không thể để Diệp ca bị tổn hại
Tiên sinh lợi hại đến thế nào, nhóc đương nhiên hiểu rõ.
Một lần họ vào thị trấn bán dược liệu và khi quay về gặp phải bọn cướp.
Từ âm thanh và động tác của ba người trong nhóm đó, có thể biết mỗi người đều là thân hình to lớn, nhưng tiên sinh chỉ cần giơ tay lên là cả ba người đều bị hạ gục trước khi họ kịp đến gần.
Tiên sinh trước đây đã chế tạo độc dược, rất quen thuộc với việc tháo khớp, bẻ gãy cơ xương. Kì này Vương Hổ có thể sẽ gặp rắc rối.