Kiều Dưỡng Bệnh Mỹ Nhân Phu Lang

Chương 5: Canh thịt heo củ cải

“Được” Triệu Lí Chính sẵn sàng đồng ý: “Niên ca nhi sức khỏe không tốt, cần phải chăm sóc bản thân thật tốt. Các ngươi trước mắt đính hôn , vài ngày sau lại tổ chức tiệc. "

Phòng của Diệp Thành Hà không lớn, rèm của sổ đã được kéo xuống, ánh sáng rất mờ mịt.

Diệp An Niên đứng ở cửa cũng không muốn đi vào, cậu mỗi ngày ở Diệp gia đều vào phòng này, vì cậu phải giúp Diệp Thành Hà dọn dẹp.

Nhưng vào lúc cậu đang đứng ở cửa, ngửi thấy được mùi chua chua, ôi thiu, khiến cậu muốn nôn mửa.

Mới có một ngày mà Diệp Thành Hà đã khiến gian phòng của mình trông như thế này.

Cậu chán ghét che miệng và mũi, cau mày và không muốn tiến lên.

“Có những lời này của Triệu Lí Chính tôi cũng yên tâm” Giang Trúc mỉm cười "Vậy đúng lúc, nhân tiện có Triệu Lí Chính ở đây, tôi và An Niên đem canh thϊếp trao đổi một chút, cuộc hôn sự sẽ được định ra."

Nói xong, hắn lấy từ trong ngực ra hai tờ thϊếp canh hắn viết tối hôm qua, mở ra trước mặt Triệu Lí Chính và Diệp Thành Hà, đưa cho hai người xem, sau đó đưa tờ giấy của mình cho Diệp An Niên. Bất quá việc Diệp Thành Hà có nhìn thấy hay không không quan trọng. Ông ta mù chữ, cho ông ta xem cũng chỉ là hình thức

Giang Trúc tiến lên hai bước, đưa tờ canh thϊếp cho Diệp An Niên, nhưng khi nhìn thấy cậu đứng một mình ở cửa, lấy tay áo che miệng mũi, nhíu mày, liền lấy khăn tay từ trong tay áo ra đưa cho cậu.

"Ta hun nó với vỏ cam quýt để khử mùi hôi và giảm nôn mửa."

Diệp An Niên cầm lên đặt dưới mũi ngửi ngửi.

Thấy vẻ mặt của cậu đã khá hơn rất nhiều, Giang Trúc liền đưa tờ thϊếp canh của mình ra và nói: "Đây không còn việc gì nữa, trong đây rất hôi, cậu ra ngoài đợi ta."

"Được." Diệp An Niên đáp lại, xoay người đi ra ngoài.

Triệu Lạc cũng không thể chịu đựng được nữa nên, nói một tiếng với Triệu Lí Chính và chạy theo Diệp An Niên

Giang Trúc chịu đựng mùi chua trong phòng, trước mặt Triệu Lí Chính và Diệp Thành Hà, đem ngày cưới định ra, chính là vào tháng sau

Nguyên nhân chính là hắn vừa mới tiêu ra mười lạng bạc, thoáng chốc đã hết tiền, hơn nữa còn có sức khỏe của Diệp An Niên, hắn muốn trong tháng này chữa hết bệnh cho cậu, cố gắng chưa khỏi bệnh cho An Niên càng sớm càng tốt.

Ngay cả khi cơn ho không thể chữa khỏi, ít nhất cái tai bị đánh đến hỏng cũng cần phải chữa hết.

Hiện tại hắn đã quyết định cưới Diệp An Niên, hắn phải có trách nhiệm với cậu đến cùng. Giang Trúc đã sắp xếp mọi việc liên quan đến cuộc hôn sự, Triệu Lí Chính ở bên cạnh liên tục nói được, hai người kẻ xướng người họa, hoàn toàn không để ý đến Diệp Thành Hà. Thỉnh thoảng Diệp Thành Hà muốn ngắt lời nói gì đó, nhưng Giang Trúc mỉm cười nhìn sang, ông ta liền thành kẻ hèn nhát lập tức yên lặng.

Sau cuộc trò chuyện, Giang Trúc và Triệu Lí Chính thở phào nhẹ nhõm.

Căn phòng Diệp Thành Hà nồng nặc mùi rượu và mồ hôi trộn lẫn với nhau xông thẳng vào cổ họng anh.

“Hôm nay cảm ơn Lí Chính rất nhiều vì đã giúp đỡ,” Giang Trúc đưa cho Triệu Lí Chính mấy gói trà thuốc trong tay, “Trà hồng cân là do tôi tự chuẩn bị, nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuần hoàn máu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ kinh mạch, thanh lọc tâm trí và giải tỏa phiền muộn chỉ cần uống một cốc mỗi ngày."

"Ồ, cảm ơn Giang đại phu." Triệu Lí Chính nhận lấy trà thuốc, liên tục cảm tạ, "Ta một chút cũng không giúp được ngươi, còn có thể nhận lấy vật quý giá như vậy từ ngươi."

"Không đắt, hơn nữa ta đều hái dược liệu từ trong núi."

"Này, vậy thì ta sẽ nhận. Sau này có việc gì thì cứ nói với ta, đừng khách khí."

"Ừ." Giang Trúc mỉm cười gật đầu.

Diệp An Niên vẫn đang nói chuyện với Triệu Lạc trong sân Diệp Gia, Ngô Tương Liên, người đã kiệt sức trước đó, đi tới.

Âm dương quái khí tức giận nói:” Hai ngươi chưa kết hôn, Niên ca nhi ngươi sẽ cùng cái người lang trung ở chung, như vậy không thích hợp!"

"Nếu ngày mai ngươi hối hận, ngươi còn muốn danh tiếng của mình không? Hơn nữa, ngươi nghĩ xem cô nương hay ca nhi nhà ai không quay về nhà chỉ vì đã đính hôn?"

Diệp An Niên đang mải mê trò chuyện với Triệu Lạc thì Ngô Tương Liên bất ngờ ngắt lời cậu, sắc mặt cậu đột nhiên tối sầm.

"Ta danh dự có xấu hay không, không cần bà lo lắng." Cậu lạnh lùng nói.

"Này!" Ngô Tương Liên trợn mắt nhìn cậu, "Ngươi bây giờ thật bướng bỉnh, bị đuổi ra ngoài cũng đừng khóc lóc cầu xin quay lại! Diệp gia không muốn loại chuyện đáng xấu hổ như ngươi!"

“Chờ đến khi bà nằm trong quan tài, ta cũng không có khả năng cùng An Niên hòa li.” Giang Trúc đi tới, vòng tay qua vai Diệp An Niên, hai người đứng cạnh nhau.

“Bà đã lớn rồi, tốt nhất nên giữ gìn đạo đức chính trực. Nếu không, một ngày nào đó đột nhiên bị bệnh đau không khỏi, phải cầu xin ta chữa bệnh. Đến lúc đó đừng quỳ lạy trước cửa nhà tôi mà khóc lóc van xin.”

"Hừ! Ngươi... ngươi đang nói cái gì vậy!" Ngô Tương Liên tức giận đến giậm chân, nhổ nước bọt: "Xui xẻo quá!"

Nhìn thấy bộ dáng của bà ta như vậy, Triệu Lạc không khỏi cười khúc khích. Ngô Tương Liên tức giận đến đỏ mặt, nhưng Triệu Lạc là em trai yêu quý nhất của nhà Lý Tranh nên bà không dám làm gì cả.

"Lạc Nhi, về nhà thôi." Triệu Lí Tranh gọi hắn.

"Đến đây, đến đây !" Triệu Lạc đáp lại, chào hỏi Diệp An Niên cùng Giang Trúc, "Niên ca nhi, Giang đại phu, cha ta gọi ta, ta rời đi trước!"

“Chậm một chút." Diệp An Niên nói.

"Chúng ta cũng về nhà đi." Giang Trúc nói sau khi Triệu Lí Tranh và những người khác rời đi.

“Ừ.” Diệp An Niên đáp lại, Giang Trúc nắm tay hắn, hai người sóng vai nhau đi ra khỏi cửa nhà Diệp. Trong sân Diệp gia , Ngô Tương Liên oán hận nhìn bóng lưng hai người, tức giận đến run rẩy. Trong căn phòng nhỏ phía tây của nhà họ Diệp, Diệp Thừa Hà nắm chặt túi bạc trong tay, trong mắt tràn đầy tham lam.

Không về nhà thì không về nhà , cho rằng hắn sẽ không xử lý được thằng tạp chủng đó sao?

Tên bác sĩ nhảm nhí đó thậm chí còn tìm đến Triệu Lí Chính, khiến hắn có không muốn cũng không được từ chối. Hắn mưu mô quá giỏi!

Ông ta vừa chửi rủa vừa ôm túi bạc vừa nằm xuống, lăn vào chiếc giường bẩn thỉu và hôi hám của mình, đưa tay chộp lấy vò rượu trên bàn, say khướt và mơ màng.



Thấy đã gần trưa, hai người không trực tiếp về nhà mà đi đến nhà của thợ săn Ngô Xuyên trong làng. Nghe nói Ngô Xuyên cùng thợ săn ở làng bên cạnh săn một con lợn rừng lớn, mỗi người đều lấy được một nửa cái đầu. Khương Chú dẫn Diệp An Niên đến nhà Ngô Xuyên mua một ít thịt lợn và phổi lợn. Trái tim Diệp An Niên đau nhói khi nhìn thấy nửa lượng bạc đã tiêu ra. Về nhà, Đinh Thu và Phúc nhi đang thu thập dược liệu trong sân nhỏ. Khi họ nghe thấy tiếng chuông cửa, có hai đứa nhỏ một lớn một nhỏ nắm tay nhau đến chào.

"Anh!" Phúc nhi đi khập khiễng, nhưng cũng không có chạy chậm, tựa như một viên đạn pháo nhỏ lao vào trong ngực Diệp An Niên. Diệp An Niên xoa xoa mái tóc mềm mại của nó: “Em không gây phiền toái cho Đinh Thu ca chứ?”

Nhóc lắc đầu: “Em giúp Thu ca sắp xếp dược liệu!”

Đứa nhỏ ngẩng đầu lên với vẻ mặt đầy tự hào, chờ đợi được khen ngợi.

Diệp An Niên mím môi khen ngợi: "Không tệ."

Bốn người cùng nhau tiến vào sân, Giang Trúc bảo Đinh Thu đi đến luống rau phía sau nhặt mấy cây hành lá và tỏi giống, sau đó nhổ ra hai cọng củ cải trắng.

“Chúng ta làm món thịt lợn xào với hành lá và súp phổi lợn và củ cải đi.” Giang Trúc nói.

Trong phòng chính, Giang Trúc xắn tay áo lên, cởi dây thừng rơm và phổi lợn buộc bằng dây rơm rồi bắt đầu dọn dẹp gọn gàng.

Diệp An Niên muốn giúp đỡ, nhưng Giang Trúc lại không cho hắn làm: "Việc này tanh, cứ để ta làm, đừng nhúng tay vào."

"Vậy...để ta giúp ngươi đốt lửa." Diệp An Niên nói.

Đinh Thu và Phúc Tể đi ra ruộng nhổ hành và củ cải. Lúc này, Phúc Tể xách giỏ rau trên đôi chân ngắn chạy vào, Đinh Thu cầm gậy mù theo sau.

Trong giỏ có hai củ cải trắng to, mọng nước, cùng với hành lá và mầm tỏi tươi xanh, nhìn rất thích mắt.

"Ngươi có thể giúp ta rửa sạch, thái rau." Giang Trúc cầm lấy giỏ rau từ trong tay Phúc Tể nói với Diệp An Niên.

“Được.” Diệp An Niên cầm gáo nước trên bếp đi ra ngoài múc nước rửa rau.

"Chờ một chút." Giang Trúc ngăn cản hắn, "Nếu cổ họng của cậu đau, hãy uống một ngụm sơn trà ngâm , nếu không sẽ lại ho."

"Ừm."

Hai ngày qua cậu ho ít hơn trước và đôi khi còn quên mất điều đó.

Cậu lấy lọ thuốc nhỏ ra uống một ngụm, một cảm giác ngọt ngào trong suốt truyền qua cổ họng, cơn đau ngứa khó chịu lập tức giảm đi rất nhiều.

Lại cầm gáo nước lên, Diệp An Niên đi ra ngoài múc một chậu nước, rửa sạch hai củ cải trắng, hành lá và mầm tỏi.

Trong sân, Đinh Thu và Phúc Tể đang chơi trò ném đá.

Trong phòng chính, Diệp An Niên và Giang Trúc đứng cạnh nhau trước tủ ngăn kéo, mỗi người đều bận rộn với công việc riêng của mình.

Diệp An Niên rửa sạch và thái lát củ cải trắng, cắt hành tây và mầm tỏi thành từng phần rồi đặt lên ba đĩa. Giang Trúc làm sạch thịt lợn rừng và phổi lợn và bắt đầu dùng dao cắt thành từng lát. Trong nhất thời chỉ có tiếng dao cắt trên thớt. Phổi lợn, củ cải trắng và hạnh nhân được dùng chung với nhau để nấu canh củ cải phổi lợn, có tác dụng giảm ho, bổ sung dưỡng chất thiếu hụt, bổ phổi, bồi bổ lá lách và dạ dày. Mầm tỏi và trứng được kết hợp để làm món trứng xào tỏi

Thịt lợn xào hành lá, Diệp An Niên và Phúc nhi đều quá gầy và cần ăn thứ gì đó nhiều dầu và nước để bổ sung chất béo.

Làm xong tất cả những chuyện này, Giang Trúc bảo Diệp An Niên về phòng nghỉ ngơi, đồng thời đốt lửa bắt đầu nấu nồi nấu canh.

Chưa đầy một giờ, một mùi thơm ngon đã bay ra.

Khương Chú đổ súp phổi lợn và củ cải vào một cái chậu lớn, bày thịt heo xào và trứng xào tỏi vào hai chiếc đĩa ,sau đó gọi Diệp An Niên và hai đứa trẻ ra ngoài ăn.

Diệp An Niên đã bày xong chiếc bàn thấp cùng những chiếc đũa gỗ nhỏ. Phúc Tể và Đinh Thu rửa tay rồi ngoan ngoãn đi lấy bát đĩa.

Giang Trúc bắt đầu đặt bữa trưa lên bàn. Bữa ăn hôm nay thật sự rất ngon miệng.

Một đĩa trứng xào với giá tỏi, một đĩa thịt heo xào hành lá, một tô lớn súp phổi heo và củ cải, món chính là cơm khoai lang.

Hai đứa nhỏ rất vui vẻ, hành phi và thịt thơm lừng, thịt nạc xen kẽ dai, thịt mỡ ăn vào thì dai. chứa đầy dầu.

Món trứng chiên giá tỏi rất thơm, đặc biệt là ăn với cơm.

Giang Trúc bưng canh phổi heo và củ cải cho Diệp An Niên và hai đứa nhỏ trước khi cúi đầu ăn phần của mình.

Diệp An Niên nhận lấy bát canh, theo bản năng muốn nói lời cảm ơn, lại bị Giang Trúc cắt ngang: "Nếm thử đi. Canh phổi lợn và củ cải là thuốc giảm ho, có tác dụng chữa bệnh."

"Cái đó... được rồi." Diệp An Niên khó nhọc nuốt xuống chữ "Cảm ơn".

Một thìa súp màu trắng đυ.c đưa vào miệng khiến cậu thực sự choáng váng.

Món súp này có mùi thơm và hơi ngọt, cảm giác sảng khoái trong miệng.

Cậu gắp một miếng củ cải và phổi lợn lên. Củ cải trắng được hầm mềm và ngon. Khi cắn vào, nước trong phổi lợn mềm mại và có chút nhai. ăn đặc biệt ngon.

Giang Trúc vẫn luôn quan sát biểu tình của hắn, nhìn thấy Diệp An Niên ánh mắt sáng lên, không khỏi nhếch lên khóe miệng.

"Nó có mùi vị thế nào?"

"Thật ngon." Diệp An Niên trả lời ngắn gọn.

Nhưng Giang Trúc lại rất hài lòng, nhìn Diệp An Niên uống hết bát canh, trên mặt tươi cười nói: "Nếu cậu thích, ta ngày mai lại làm cho cậu."