Hắn hơi nheo mắt, chăm chú quan sát thiếu niên trước mặt. Dáng vẻ cẩn thận, nghiêm túc, nhưng vóc người tuy cao hơn bạn cùng lứa một chút, lại gầy gò đến mức lộ cả xương. Sắc mặt thì vàng vọt, bộ đồ đệ tử màu xanh lơ trên người lại rách rưới, tả tơi. Càng nhìn kỹ, Nhược Thanh càng cảm thấy không hài lòng.
Bộ dáng như người ốm đau triền miên thế này, rốt cuộc có điểm nào khiến thiếu tông chủ để mắt đến?
Khi Nhược Thanh còn đang hà khắc đánh giá Ngôn Nhược, Cố Vãn Khanh đã nhấc chân bước tới. Ánh mắt lướt qua gương mặt bầm tím của Ngôn Nhược, rồi nhìn đến những quả linh quả rơi vương vãi khắp đất, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Khi ánh mắt hướng đến thiếu niên mặt mày lem luốc trước mặt, trong lòng cậu bất ngờ dâng lên một cảm giác quen thuộc khó hiểu, kèm theo đó là một ngọn lửa vô danh bùng cháy.
Cố Vãn Khanh trầm ngâm một lát, cố gắng đẩy lùi cảm giác khó chịu trong lòng, lên tiếng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ngôn Nhược nghe giọng nói trầm xuống của Cố Vãn Khanh, ánh sáng trong mắt liền tối đi một chút. Cậu giữ im lặng, thậm chí còn hơi cúi đầu thấp xuống, như thể sợ bị trách mắng, chẳng thốt nên một lời.
Thấy khóe miệng cậu có chút trầy xước, Cố Vãn Khanh lập tức lo lắng, vội lấy từ túi trữ vật ra một bình đan dược chữa ngoại thương rồi đưa cho Ngôn Nhược. Tuy nhiên Ngôn Nhược lại nắm chặt ống tay áo, không chịu nhận.
Không kiên nhẫn, Cố Vãn Khanh giữ nguyên khuôn mặt lạnh băng, lấy một viên đan dược đặt vào tay mình rồi trực tiếp nhét vào miệng Ngôn Nhược.
Trong lòng cậu thầm nghĩ, đứa nhỏ này đúng là một cái hũ nút. Đối xử tốt với cậu, cậu lại muốn từ chối, nhưng khi bị người khác bắt nạt thì lại cam chịu.
Còn về phía Bành Ngạn người vừa bị Cố Vãn Khanh phớt lờ liền không thể chịu đựng được. Nghe thấy Cố Vãn Khanh quan tâm đến kẻ mà hắn coi thường, trong khi chính mình lại không thể đứng dậy nổi, cơn giận trong lòng hắn càng bùng lên dữ dội. Cả khuôn mặt đầy phẫn nộ, nằm trên mặt đất gào lên:
“Ngươi có biết ta là ai không hả?!”
Những lời nói khó nghe vừa thốt ra càng khiến sắc mặt của Cố Vãn Khanh trở nên khó chịu hơn. Cậu nhíu mày, thu hồi uy áp.
Mấy kẻ vừa nãy nằm bẹp dưới đất liền vội vàng bò dậy, trong đó có Bành Ngạn. Hắn vừa đứng lên đã chỉ thẳng tay về phía Cố Vãn Khanh, vẻ mặt đầy thách thức: “Ngươi, chính ngươi! Quay đầu lại đây!”
Nghe vậy, Cố Vãn Khanh bình thản quay lại, nhưng ngay khi cậu đối diện với Bành Ngạn, tên thiếu niên đang hùng hổ kia lập tức cứng họng, ngây ngẩn cả người, miệng hắn còn giữ nguyên dáng hình của chữ cuối cùng chưa kịp thốt ra.
Dáng vẻ tức giận của một mỹ nhân, quả thật vẫn đẹp đến mê người. Dù Bành Ngạn đã gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng không ai có thể sánh bằng người trước mắt. Hình ảnh những mỹ nhân khác trong đầu hắn phút chốc trở nên mờ nhạt, hoàn toàn lu mờ trước Cố Vãn Khanh. Hai má hắn đỏ ửng, trên gương mặt tròn trịa như bánh bao lại càng thêm rõ ràng.
Tuy nhiên Cố Vãn Khanh hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của hắn, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị như cũ, tiếp tục tìm cách xử lý sự việc để đòi lại công bằng cho Ngôn Nhược.
“Các ngươi vì sao lại khinh nhục đồng môn?”
Giọng nói của Cố Vãn Khanh vang lên, lạnh lẽo nhưng đầy uy nghiêm. Bành Ngạn chỉ mải nhìn cánh môi hồng nhạt lúc đóng lúc mở đến mức ngây ngẩn, phải đến khi bị một kẻ đi theo huých nhẹ, hắn mới vội vàng chỉnh lại vẻ mặt.
“Hôm nay đến lượt chúng ta quét dọn và gánh nước, nhưng hắn lại một mình trốn ra sau núi lười biếng!”
Bành Ngạn cố gắng biện minh, muốn cứu vãn hình tượng của mình, trong cơn hoảng loạn, hắn không ngần ngại đổ hết lỗi lên đầu Ngôn Nhược, hắn nghĩ rằng sau khi nghe xong, Cố Vãn Khanh sẽ thất vọng với Ngôn Nhược, nhưng không ngờ thần sắc của mỹ nhân vẫn không đổi, thậm chí Cố Vãn Khanh còn khẽ cười nhạt ngắn ngủi.
“Hôm nay ta đến sau núi, chỉ thấy một mình Ngôn Nhược gánh nước, không hề có ai ở bên hỗ trợ, đây là cái mà các ngươi gọi là lười biếng sao?”
Nói xong, ánh mắt của cậu trở nên lạnh lẽo, quét qua cả ba người, ngoại trừ Bành Ngạn, hai tên tuỳ tùng còn lại đã toát mồ hôi lạnh, chân run lẩy bẩy không dám ngẩng mặt lên nhìn.