Đoàn Sủng Tiểu Pháo Hôi Không Muốn Đi Cốt Truyện

Chương 17: Thiếu tông chủ ốm yếu

Đại lễ thu nhận đệ tử của Hạo Nguyệt Kiếm Tông kéo dài tổng cộng 10 ngày. Hai ngày đầu là lúc mở cửa tông môn để mọi người thử duyên với tiên đạo. Những người muốn gia nhập Kiếm Tông từ khắp nơi sẽ tham gia thử sức, chỉ những ai có duyên với tiên đạo mới được nhận làm đệ tử ngoại môn và trao cho ngọc điệp. Sau đó, các đệ tử được nghỉ ngơi ba ngày, và năm ngày cuối cùng là phần khảo hạch dành cho đệ tử ngoại môn.

Toàn bộ đệ tử ngoại môn đều phải tham gia khảo hạch này. Những người thể hiện xuất sắc có thể được các trưởng lão chú ý và thu nhận làm đệ tử nội môn. Ngược lại, ai không được chọn sẽ phải tiếp tục chờ đợi lần đại lễ thu nhận đệ tử kế tiếp.

Trong lần lễ trước, Cố Vãn Khanh gặp được khí vận chi tử vừa mới vào tông môn, ở trong bí cảnh khảo hạch Ngôn Độ bị những đệ tử khác nhắm vào, lạc vào hang yêu thú. Dù tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng Ngôn Độ lại bị thương nặng và không vượt qua được khảo hạch.

Khi Cố Vãn Khanh nhìn qua thủy kính giám sát tình hình trong bí cảnh, vừa vặn nhìn thấy Ngôn Độ bất tỉnh, liền cho người mang hắn ra ngoài.

Nghĩ tới đây, Cố Vãn Khanh ngẩng đầu nhìn Ngôn Độ đang rót trà, thiếu niên áo xanh điềm nhiên như thể chuyện kia chẳng liên quan gì tới mình. Cố Vãn Khanh cúi xuống nhấp một ngụm trà, lòng thầm nhủ lần này nhất định không thể để khí vận chi tử tiếp tục chịu khổ thêm ở ngoại môn.

Trương Liễu Nguyên không để ý tới sự im lặng của Cố Vãn Khanh, hớn hở nói: “Nghe nói lần này khảo hạch trong bí cảnh Côn Luân sơn có nhiều thượng phẩm linh khí, nếu không phải không cho phép đệ tử nội môn tùy ý tiến vào, ta nhất định sẽ tới thử vận may xem có tìm được linh thảo thượng phẩm nào hay không.”

Để đảm bảo công bằng, ngoại trừ một số ít đệ tử nội môn chịu trách nhiệm duy trì trật tự, tất cả những người khác đều không được phép tiến vào bí cảnh.

Cố Vãn Khanh suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy khảo hạch nội môn năm nay đã định chưa?”

Trương Liễu Nguyên lắc đầu: “Chưa, nhưng ai muốn tham gia có thể đăng ký với trưởng lão chấp giáo.”

Cố Vãn Khanh cười, “Sao ngươi không thử đăng ký?”

Trương Liễu Nguyên gãi đầu ngượng ngùng đáp: “Lần trước mượn đan lô thượng phẩm của trưởng lão để luyện thuốc, không cẩn thận làm nổ mất, nên giờ mà đi đăng ký chắc bị mắng chết mất.”

Nghe vậy, Cố Vãn Khanh không nhịn được mà bật cười. Đan lô thượng phẩm cũng có thể làm nổ tung, quả là “thiên tài” trong luyện dược. Thấy cậu cười, Trương Liễu Nguyên đỏ mặt, vươn tay định lấy miếng linh quả để che giấu ngượng ngùng, nhưng đột nhiên cảm thấy cánh tay lạnh buốt.

Cậu ta mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đệ tử ngoại môn đứng bên cạnh Cố Vãn Khanh sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm mình.

Cảm giác bị áp lực đến lạ, Trương Liễu Nguyên ngượng ngùng đành thu tay lại. Sau một lúc, cậu mới chợt nhận ra Ngôn Độ chỉ là một đệ tử ngoại môn, nhưng sao khí thế lại đáng sợ đến vậy.

Trương Liễu Nguyên nghi hoặc nhìn lại, người kia vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, đang đưa đĩa linh quả cho Cố Vãn Khanh. Ánh mắt lạnh lẽo vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của cậu ta mà thôi.

Trương Liễu Nguyên tò mò hỏi: “Thiếu tông chủ, người này là ai vậy?”

Cố Vãn Khanh vừa ăn xong một miếng linh quả vừa cười, giới thiệu: “Đây là Ngôn Độ, đệ tử mới gia nhập năm nay.”

Cậu quay sang Ngôn Độ, giới thiệu về Trương Liễu Nguyên: “Đây là Trương Liễu Nguyên, đệ tử thân truyền của tam trưởng lão.”

Ngôn Độ chắp tay cung kính: “Chào Trương sư huynh.”

Trương Liễu Nguyên cũng gật đầu chào lại, trong lòng không khỏi tò mò về người đệ tử mới này.

Cố Vãn Khanh nhìn hai người bắt đầu làm quen, cảm thấy hài lòng. Theo tuyến cốt truyện ban đầu, Trương Liễu Nguyên vốn là dược đồng bên người cậu, còn cùng cậu tra tấn khí vận chi tử.

Nhưng giờ, cả hai người này đều đã thay đổi theo chiều hướng tích cực. Quả thật không tồi