Cố Vãn Khanh che chắc hệ thống.
Dù hệ thống có nói thế nào, cậu đều áp dụng chính sách ba không không nghe, không trả lời, không phản bác.
Hệ thống tức giận nói: “Trẻ con không nên cứng đầu như vậy!”
Rồi nó im bặt.
Ngôn Độ bưng cháo trở lại, ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Cố Vãn Khanh, nở nụ cười ngọt ngào với cậu.
Cố Vãn Khanh trong lòng rối bời, nếu không biết người này đã trọng sinh, nhìn thấy một thiếu niên sạch sẽ đơn thuần như vậy, chắc chắn cậu sẽ nở nụ cười hiền từ của một người cha. Nhưng tình cảnh hiện tại lại khiến cậu càng thêm ưu sầu.
Cậu không biết làm sao để điều chỉnh tính cách của Ngôn Độ trở về như cũ, càng không hiểu vì cái gì Ngôn Độ lại vì cậu qua đời mà tự sát. Trong ấn tượng của cậu, chưa từng nghe ai lại suy sụp đến mức đó chỉ vì mất đi một người bạn.
Điều này vượt ngoài hiểu biết của cậu, khiến cậu không khỏi nghi ngờ rằng hệ thống có phóng đại sự thật không. Có thể cái chết của Ngôn Độ không phải vì cậu, và tính cách của hệ thống làm cậu tin điều đó có khả năng cao.
Cố Vãn Khanh mở tiến độ nhiệm vụ ra, vẫn là một mảng trống không, chẳng có gì tiến triển.
Làm sao mới có thể hoàn thành nhiệm vụ đây…
Cố Vãn Khanh như người mất hồn, vô thức khuấy bát cháo.
“Thiếu tông chủ, có phải cháo không hợp khẩu vị không?”
Có lẽ im lặng quá lâu, Ngôn Độ bất an lên tiếng.
Cố Vãn Khanh hoàn hồn, nhìn vào đôi mắt trong veo đầy lo lắng của thiếu niên.
Khẽ lắc đầu, trầm ngâm hỏi: “Ngôn Độ, ngươi có muốn phi thăng không?”
Ngôn Độ ngỡ ngàng.
Đề tài chuyển quá nhanh, khiến hắn không kịp phản ứng.
Cố Vãn Khanh cũng không nói thêm gì, chỉ nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt dường như chứa đựng chút mong chờ.
Phi thăng?
Ngôn Độ thành thật lắc đầu.
Kiếp trước, khi mới vào tông môn, hắn quả thật chỉ nghĩ đến tu luyện để mạnh lên, khao khát phi thăng, rời khỏi thế gian tăm tối này. Nhưng về sau, hắn nhận ra thế gian này còn có điều làm hắn quyến luyến.
Ngôn Độ đột nhiên nhìn về phía Cố Vãn Khanh.
Người thanh niên trước mặt vẫn điềm đạm như gió mát trăng thanh, dù trò chuyện với ai cũng luôn nghiêm túc và tập trung, như thể trong mắt chỉ có một người duy nhất, sự dịu dàng ấy khiến người ta không thể kìm lòng mà rung động. Nhưng vẻ thánh thiện ấy lại làm người khác do dự chùn bước, thậm chí làm người cảm thấy chỉ nhìn cũng là đang làm bẩn thần linh.
Ngôn Độ hầu kết lăn lộn, đè nén cảm xúc dâng trào.
Thứ hắn thực sự muốn dường như còn khó hơn cả phi thăng…
Cố Vãn Khanh thất vọng nói: “Ngươi không muốn sao?”
Ngôn Độ lặng lẽ gắp một miếng rau nhỏ bỏ vào bát Cố Vãn Khanh, đáp: “Ta nghe nói từ xưa đến nay trong tu chân giới này chưa từng có ai phi thăng, có lẽ chuyện phi thăng chỉ là truyền thuyết thôi.”
Cố Vãn Khanh nhìn thiếu niên với ánh mắt phức tạp, thiếu niên không thể coi thường bản thân mình.
Hai người dùng bữa trong tâm trạng riêng, Cố Vãn Khanh sau đó cũng không mở lời thêm, cho đến khi chiếc muỗng chạm đáy bát vang lên tiếng lanh lảnh, cậu mới giật mình.
“Thiếu tông chủ muốn thêm một chén nữa không?”
Cố Vãn Khanh ngơ ngác nhìn chiếc bát, lắc đầu nói: “Không cần.”
Ngôn Độ nhận ra tâm trạng của Cố Vãn Khanh không tốt, nét mặt hắn cũng trầm xuống.
Có phải là vì câu trả lời của hắn không? Thiếu tông chủ muốn hắn phi thăng thành tiên, hay là muốn tự mình phi thăng?
Ngôn Độ nghĩ lại, nhớ kiếp trước thiếu tông chủ chưa từng quá lưu luyến điều gì, cũng không đam mê tu luyện, thậm chí đối với sinh mệnh của bản thân cũng hờ hững. Y dường như luôn tách rời thế giới này, với một cảm giác hư vô mờ mịt, cảm giác đó khiến hắn sợ hãi.
Ngôn Độ cúi đầu lặng lẽ thu dọn chén đũa, đem vào bếp rửa sạch, ở một góc mà Cố Vãn Khanh không thể thấy, hắn dỡ bỏ lớp mặt nạ, tham lam ngắm nhìn hình bóng thần linh trong sân.
Cơm no rượu say, Cố Vãn Khanh lại như một con cá mặn lười biếng nằm trên ghế tre ở tiểu viện, không biết rằng người phía sau đang âm thầm mơ ước mình, chỉ chăm chú suy nghĩ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ...