Đoàn Sủng Tiểu Pháo Hôi Không Muốn Đi Cốt Truyện

Chương 5: Thiếu tông chủ ốm yếu

Đúng là Cố Vãn Khanh thích gọi Ngôn Độ tới, nhưng chẳng qua vì thấy người này đáng thương và luôn biết cách làm cậu vui vẻ.

Quả thật, khí vận chi tử cũng được rèn luyện từ chỗ cậu, vì những gì Cố Vãn Khanh không học được về đạo pháp, cậu đều truyền lại hết cho Ngôn Độ, để cậu ta thay mình lĩnh hội.

Chính cái cách vô tình phá kịch bản ấy đã khiến các tình tiết đi chệch hẳn, Thiên Đạo bận rộn nhất thời cũng chẳng kịp nhận ra, dẫn đến kết cục cuối cùng là thế giới tan vỡ.

Cố Vãn Khanh trong lòng thầm lặng mà bổ sung một câu: “Tính thiện lương và rộng lượng của mình có gì sai sao?”

Hệ thống: “Ha hả.”

Cố Vãn Khanh: “…”

Cậu nghi ngờ hệ thống này hẳn là nuốt nhầm thuốc nổ rồi.

Hệ thống cười nhạt xong lại im lặng.

Suy nghĩ mãi, Cố Vãn Khanh vẫn quyết định không đi theo cốt truyện gốc. Dù gì thì kỹ năng diễn xuất của cậu cũng không tốt, cũng không có thói quen ngược đãi người khác. Hơn nữa, lần trước khi không đi theo cốt truyện, chẳng phải Ngôn Độ vẫn rất xuất sắc đó sao?

Vậy nên, cậu chỉ cần tránh cho Ngôn Độ nổi điên vào lúc mình chết là được rồi. Nghĩ thế, Cố Vãn Khanh thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Tỉnh rồi sao?”

Từ cổng sân, một giọng nam trầm ổn đột nhiên vang lên.

Cố Vãn Khanh quay đầu nhìn lại, thấy người đến khoác áo kiếm màu vàng của Hạo Nguyệt Kiếm Tông. Trông như chỉ khoảng hơn ba mươi, vóc dáng cao lớn, dung mạo tuấn tú, khí chất thanh thoát phi phàm.

Người đó bước đi với phong thái vững chãi, mang lại cảm giác dễ chịu, trầm ổn. Tự nhiên mà ngồi xuống cạnh cậu bắt đầu bắt mạch, Cố Vãn Khanh lúc này mới hoàn hồn cúi đầu, khẽ gọi: “Phụ thân.”

Vừa nói xong, mặt cậu liền đỏ bừng. Thật là ngại quá!

Người tu chân thường giữ ngoại hình ở độ tuổi kết đan, mà Đạo Linh tôn giả kết đan từ khi mới hơn ba mươi tuổi, hiện giờ dù đã hơn hai trăm tuổi nhưng vẫn rất trẻ trung. Ban đầu, lúc chưa có ký ức, gọi người này là phụ thân cũng không thấy gì kỳ lạ, nhưng bây giờ, với tâm lý hơn hai mươi tuổi, gọi một người chỉ hơn mình vài tuổi là "phụ thân" khiến cậu không khỏi cảm thấy lạ lùng.

Đạo Linh tôn giả xem mạch xong, ngẩng đầu lên, thấy Cố Vãn Khanh mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp như muốn giấu đi.

Đạo Linh tôn giả quan tâm hỏi: “Cảm thấy không thoải mái?”

Cố Vãn Khanh vội vàng lắc đầu: “Dạ không…”

Đạo Linh tôn giả lúc này mới yên lòng, giúp cậu chỉnh lại chăn, mới vào chuyện chính: “Trong thời gian con hôn mê, ta đã tìm cho con một dược đồng để chăm sóc.”

Nói xong, ông gọi một thiếu niên mặc áo xanh của Kiếm Tông bước vào. Thiếu niên cúi đầu, khi đến gần một mét mới ngẩng lên, cười ngượng ngùng.

!!!

Đôi mắt Cố Vãn Khanh mở to sững sờ!

“Người này tên Ngôn Độ, ta cố ý chọn để chăm sóc cho con. Từ giờ, nó sẽ thường xuyên ở bên cạnh chăm lo cho con…”

Đạo Linh tôn giả vẫn đang nói, nhưng Cố Vãn Khanh bị cảnh tượng trước mắt làm cho bối rối, hoàn toàn không nghe thấy gì nữa. Trong đầu cậu rối bời, hoảng loạn gọi hệ thống

“Hệ thống! Sao lại thế này? Ngôn Độ đáng lẽ phải ở ngoại môn, sao lại trở thành dược đồng của tôi rồi?”

Hệ thống: “……”

Lần này đến phiên hệ thống trầm mặt.

Có vẻ nó cũng hơi bất ngờ, yên lặng một lúc lâu mới ngập ngừng nói một câu, “Đừng gấp, để tôi đi kiểm tra lại.”

Nói xong, trong đầu Cố Vãn Khanh vang lên một loạt âm thanh ù ù khó chịu, khiến cậu không nhịn được ôm lấy đầu.

“Thiếu tông chủ!”

“Làm sao vậy?”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cậu để bắt mạch.

Cố Vãn Khanh khó chịu ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm đầy lo lắng của Ngôn Độ.

Ngôn Độ lúc này đang đứng cạnh ghế tre của cậu, sắc mặt có chút tái nhạt. Cố Vãn Khanh nhìn xuống, nhận ra bàn tay Ngôn Độ khẽ run.

Thiếu tông chủ…