Đoàn Sủng Tiểu Pháo Hôi Không Muốn Đi Cốt Truyện

Chương 3: Thiếu tông chủ ốm yếu

Trước quảng trường đại điện Hạo Nguyệt Kiếm Tông, đám đệ tử ngoại môn hoàn thành sớm công việc liền tụ tập lại, bàn tán rôm rả.

“Thiếu tông chủ thực sự đã tỉnh lại sao?”

“Không phải nói thiếu tông chủ đã hôn mê suốt bảy năm rồi sao, sao lại tỉnh chứ?”

“Nghe nói là do tông chủ tìm được một người có linh thể bẩm sinh làm thuốc dẫn, nhờ vậy mới cứu thiếu tông chủ tỉnh lại"

“Linh thể bẩm sinh? Thế gian này thực sự có linh thể bẩm sinh sao?”

“Nếu không tìm được linh thể bẩm sinh thì thiếu tông chủ làm sao mà tỉnh lại được.”

“Nếu là người có linh thể bẩm sinh thì chắc chắn là thiên tài, tông chủ sao có thể dùng người ta như một ấm thuốc chứ, thật là không biết trọng dụng nhân tài!”

“Suỵt! Đừng nói mấy lời này! Nếu các trưởng lão nghe thấy, nhẹ thì cũng bị lột da đấy!”

“Ai mà không biết trong giới tu tiên, các trưởng lão của Hạo Nguyệt Kiếm Tông đều xem thiếu tông chủ như bảo vật. Nếu họ phát hiện chúng ta bàn tán sau lưng thiếu tông chủ , không đơn giản chỉ là bị phạt đâu! Đi đi, đừng nói nữa…”

Người đang nói chuyện có vẻ biết nhiều nội tình, vội vàng ngừng lại, xua mọi người tản ra.

Mà lúc này thiếu tông chủ mà họ nhắc đến chính là Cố Vãn Khanh vừa mới được truyền tống đến đây.

Giờ phút này, Cố Vãn Khanh đang nằm mơ màng trên chiếc ghế tre, dần tiếp nhận ký ức của mình trong thế giới này.

Đây là thế giới trừng phạt đầu tiên mà cậu bị đẩy vào, lấy bối cảnh thời đại tu tiên. Khí vận chi tử Ngôn Độ là nhân vật đại diện điển hình cho mẫu người vừa tài giỏi, vừa chịu nhiều bi kịch, cuộc đời lắm sóng gió.

Ngôn Độ lớn lên trong sự lạnh nhạt của cha mẹ mình cho đến năm 16 tuổi. Sau đó, cậu được tông chủ Hạo Nguyệt Kiếm Tông, Đạo Linh Tôn Giả cũng là cha của Cố Vãn Khanh trong thế giới này phát hiện là người có linh thể bẩm sinh.

Sau một thời gian thương lượng, Ngôn Độ bị chính cha mẹ mình bán đi. Cậu nghĩ Đạo Linh Tôn Giả nhận mình làm đồ đệ, nhưng không ngờ lại muốn dùng cậu làm thuốc dẫn.

Lúc mới vào tông môn, thiếu niên còn chưa hiểu sự đời này vẫn ôm hy vọng tu tiên thành tài, nhưng sau những lần bị sỉ nhục, cuối cùng cậu đã nhận rõ thực tế và bắt đầu chuyển sang hắc hóa. Dựa vào thiên phú của mình, Ngôn Độ âm thầm học nghệ, rồi nổi bật tại đại hội tiên đạo. Sau khi thoát khỏi Hạo Nguyệt Kiếm Tông, cậu liên tục tìm thấy kỳ ngộ và cuối cùng trở thành người đầu tiên trong giới tu tiên phi thăng thành công.

Hạo Nguyệt Kiếm Tông từng ức hϊếp cậu về sau đều trở thành những kẻ pháo hôi, còn người làm thuốc dẫn như Cố Vãn Khanh cũng không tránh khỏi kết cục bị bệnh và mất mạng sau khi khí vận chi tử rời khỏi Kiếm Tông.

Đây vốn là mạch truyện gốc, nhưng khi lần đầu tiên bị ném vào thế giới này, Cố Vãn Khanh không có chút ký ức nào. Cậu hoàn toàn dựa vào suy đoán của mình, cố gắng bồi dưỡng khí vận chi tử thành một thiên tài. Sau khi cậu mất theo đúng mạch truyện, khí vận chi tử lại phát điên và đến t·ự s·át trước mộ cậu. Không có khí vận chi tử duy trì, thế giới nhỏ này cũng tan vỡ theo.

Nghe hệ thống kể lể đầy ai oán về “thành tích vĩ đại” của mình, Cố Vãn Khanh chỉ biết im lặng.

Sau một thoáng ngượng ngùng, cậu chủ động hỏi: “Vậy lần này tôi phải làm gì?”

Giọng hệ thống có phần phấn khởi: “Đương nhiên là sửa lại kịch bản, giúp khí vận chi tử thành công phi thăng!”

“Hiện tại dòng thời gian đã được cài đặt lại. Trước mắt, câu chuyện đang ở giai đoạn khí vận chi tử vừa được Đạo Linh tôn giả đưa về Kiếm Tông. Cậu hiểu ý tôi chứ?!”

“…” Cố Vãn Khanh định nói là không hiểu, nhưng sợ hệ thống nổi giận rồi nổ tung trong đầu mình, cậu thử dò hỏi: “Vậy tôi cần đi theo đúng cốt truyện mà Thiên Đạo đã sắp đặt, hay chỉ cần giúp nam chính phi thăng thành công là đủ?”

Hệ thống: “Tôi chỉ cần kết quả!”

Cố Vãn Khanh: “…”

Táo bạo thật, còn quát cả người chơi.

Cố Vãn Khanh gãi mũi, ngượng ngùng nói: “… Rồi rồi.”

Hệ thống hiện lên thanh tiến độ cho cậu.

“Khi tiến độ đạt 100%, cậu có thể sang thế giới tiếp theo. Nếu trên đường đi phát hiện khí vận chi tử có dấu hiệu lệch khỏi quỹ đạo, hệ thống có quyền kiểm soát thân thể cậu để đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”

“Được rồi, đại khái là thế thôi. Giờ tôi sẽ tạm chờ đợi, không có gì cần thì đừng gọi tôi.”

Cố Vãn Khanh: “…”