Chương 1: Anh dũng hi sinh
“Đây là cáo phó…
Ngày 29 tháng 7
Trong cuộc hành quân biên giới, Hạ Văn Viễn - chỉ huy Lữ đoàn 36, sư đoàn 12 và Sơ Úy - nữ bác sĩ quân y đã anh dũng hi sinh.
Hạ Văn Viễn hưởng thọ ba mươi chín tuổi, đặc biệt phong hàm Phó tự lệnh, quân hàm Thiếu tướng.
Sơ Úy hưởng thọ ba mươi lăm tuổi, đặc biệt phong hàm Phó trung đoàn trưởng, quân hàm Trung tá.
Hai người cùng chôn cất tại nghĩa trang liệt sĩ…”
Bang! Một chiếc điều khiển đập mạnh vào màn hình TV, khuôn mặt Sơ Lam vặn vẹo, cười giễu cợt: “Cuối cùng tôi lại thành toàn cho Sơ Úy sao? Để cô ta và Hạ Văn Viễn cùng được chôn cất trong nghĩa trang liệt sĩ?”
Thư ký nhỏ giọng: “Phu nhân, có một chuyện không được phát sóng trên TV. Tôi nghe người ta nói, lúc phát hiện Hạ thủ trưởng trên chiến trường, hắn đang ôm chặt chị gái ngài, trên người bị bắn sáu phát súng…”
“Đủ rồi, im miệng! Cút…Mau cút ra ngoài cho tôi!”
Ngón tay Sơ Lam run rẩy rút một điếu thuốc, châm lửa.
Đủ rồi, cô ta đã nghe đủ rồi!
Đời này cô ta đã nghe quá nhiều chuyện Hạ Văn Viễn yêu chị gái cô ta như thế nào. Cô ta không muốn nghe tiếp nữa.
Cả đời này, cô ta không có được người cô ta mong muốn, cũng đã hủy hoại cuộc đời của hai người kia. Chỉ là đến giây phút cuối cùng, tại sao bọn họ vẫn có thể trở thành một ‘đôi tình nhân đồng cam cộng khổ’?
Thư ký nơm nớp lo sợ lui ra ngoài.
Trình Anh, bạn thân của Sơ Lam ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói: “Tớ nghe nói, khi cứu viện đến trên người chị gái cậu không có vết đạn nào, chỉ bị thương nặng. Hạ Văn Viễn vì bảo vệ chị ta, quả nhiên ngay cả mạng sống cũng không cần, cuối cùng... Bọn họ vẫn chết cùng nhau?”
Sơ Lam nhả ra vòng khói, ánh mắt dữ tợn: “Tớ đã tháo bình dưỡng khí của chị ta…”
Trình Anh kinh hoàng: “Cậu…Cậu nói cái gì?”
Khuôn mặt Sơ Lam vặn vẹo, giống như đang nhớ đến cái gì: “Lúc Hạ Văn Viễn đóng quân ở Hải Thành, rõ ràng tớ mới là người thích hắn trước. Nhưng buồn cười là trong mắt hắn lại chỉ có Sơ Úy. Cậu cũng biết, tớ đã tốn bao công sức để Sơ Úy có thể gả cho Lý Cảnh Tùng. Nhưng cho dù chị ta đã lập gia đình, Hạ Văn Viễn vẫn nhớ mãi không quên chị ta.
Hắn không muốn tớ. Hắn thật sự không muốn ở bên cạnh tớ!
Hắn xứng đáng độc thân suốt đời!
Xứng đáng cô độc đến chết!
Người chị này của tớ, cả đời chưa từng để tớ thoải mái một giây phút nào. Tớ cực kỳ hận chị ta.
Không ngờ cuối cùng, bọn họ lại được chôn cất cùng nhau, dựa vào cái gì?”
Trình Anh sợ hãi nói: “Sơ Lam à, dù sao chị cậu cũng là quân nhân, quân hàm trung tá, vạn nhất bên trên điều tra…”
Sơ Lam cười khẽ một tiếng: “Chị ta? Một bác sĩ quân y không xu dính túi, phải dựa vào Hạ Văn Viễn mới có thể vào quân đội, ai sẽ vì chị ta mà điều tra? Cũng chỉ có Hạ Văn Viễn mới coi chị ta là bảo bối.”
Trình Anh cảm thán: “Đúng vậy, trong quân một có lời đồn. Nói rằng sau khi Lý Cảnh Tùng chết, Hạ thiếu tướng đã vì chị cậu mà nguyện ý từ bỏ mọi thứ. Từ bỏ quân hàm, quân trang, ngay cả chiến công hiển hách cũng không cần, không sợ lời đồn đãi, liều chết để cưới một góa phụ liệt sĩ. Cuối cùng không biết làm sao chuyện không thành, hắn cũng không kết hôn với ai khác, sống cô độc một mình.”
Sơ Lam đập mạnh lên bàn: “Nói đủ chưa?”
Trình Anh biết những lời này đã chạm đến chỗ đau của Sơ Lam, lập tức im lặng.
Đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng Sơ Lam. Người đàn ông đó vì chị gái cậu ấy mà liều lĩnh điên cuồng.
Hắn chờ Sơ Úy cả một đời, cũng tự dày vò mình cả một đời.
Trình Anh lo lắng nói: “Chị ta…có biết những chuyện này không?”
Sơ Lam phun ra một ngụm khói: “Trước khi tháo bình dưỡng khí, tớ đã đem mọi chuyện đều nói cho chị ta. Tốt xấu gì cũng là chị em, phải để chị ta chết trong rõ ràng chứ?”
Trình Anh lo lắng: “Cậu không sợ… có kiếp sau sao?”
Sơ Lam cười lạnh: “Kiếp sau? Trình Anh ơi Trình Anh, cậu vẫn mê tín như thế. Tớ chỉ cần biết đời này, không tin có kiếp sau. Chỉ biết rằng đời này của Sơ Úy đã bị phá hủy. Như vậy…là đủ rồi.”
--------------
Tiếng muỗi vo ve cùng tiếng ve kêu bên ngoài cửa sổ, tạo thành bản hợp xướng văng vẳng bên tai cô.
Sơ Úy đột nhiên tỉnh lại.
Cô chưa chết?
Hạ Văn Viễn đã chết vì cứu cô, còn cô bị thương nặng phải nhập viện.
Cô nhớ Sơ Lam đã tháo mặt nạ dưỡng khí của cô, nhớ đến cô không thể thở được như thế nào.
Sơ Úy ngồi bật dây. Bên ngoài nắng gay gắt, im lặng không tiếng động, một con mèo lười đang nằm dưới bóng cây râm mát.
Ánh mắt Sơ Úy nhìn xung quanh căn phòng. Bên trong có một phích nước nóng, một bình hoa, một chiếu tre, một chiếc tủ gỗ và một chiếc màn xanh che bốn phía xung quanh giường.
Cô đưa tay nhéo một cái vào eo của mình.
Đau quá!
Trái tim cô đập mạnh. Một ý tưởng phi thực tế xuất hiện trong đầu.
Cô rất có thể…đã sống lại.
Cô ngẩng đầu, nhìn dòng chữ ghi trên cuốn lịch treo tường.
Ngày 8 tháng 8 năm 1976…
Hai mắt cô không tự chủ đỏ bừng, trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, hai tay run lẩy bẩy.
Cô lại nhéo một cái trên đùi.
Đau! Đau lắm! Nhưng là cô vui muốn phát khóc rồi
Đây không phải mơ.
Cô vĩnh viễn nhớ rõ ngày này.
Hôm nay chính là ngày Lý Cảnh Tùng sẽ đến cửa cầu hôn Sơ Úy.
Kiếp trước, cô hoàn toàn ngây thơ không hiểu rõ tình yêu, lại bị Sở Lam ở phía sau khuyến khích, cứ như vậy hồ đồ đồng ý mối hôn sự này.
Sau khi kết hôn, Lý Cảnh Tùng cũng không chạm vào cô. Nhiều năm sau đó, cô mới biết được người hắn thích chính là em gái cô, Sơ Lam.
Lý Cảnh Tùng hoàn toàn nghe lời em gái cô. Sơ Lam bảo hắn cưới cô, hắn liền cưới thật.
Sau khi biết người Lý Cảnh Tùng thích là Sơ Lam, Sơ Úy đã yêu cầu ly hôn với hắn.
Nhưng Lý Cảnh Tùng như bị Sơ Lam bỏ thuốc, sống chết không đồng ý ly hôn.
Sau này cô mới biết được, Sơ Lam đã sớm thích Hạ Văn Viễn.
Biết hắn không thích cô ta, Sơ Lam liền coi cô như kẻ thù, lập tức sắp xếp người theo đuổi cô ta đến điên cuồng - Lý Cảnh Tùng đến cưới cô.
Lý Cảnh Tùng thế mà thật sự đồng ý! Đúng là một tình yêu khiến trời cao cảm động.
Năm năm sau khi kết hôn, hắn đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.
Sơ Lam chỉ dùng một câu “Vợ bạn không thể đυ.ng” khiến Hạ Văn Viễn không thể cưới cô được.
Người đàn ông tên Hạ Văn Viễn kia, đã dành cả một đời âm thầm đứng phía sau cô, âm thầm trả giá vì cô.
Lâu ngày cô cũng dần có tình cảm với Hạ Văn Viễn, nhưng lại bị cái danh hiệu “vợ bạn” đè lại, không có cách nào ở bên hắn.
Hạ Văn Viễn mặc dù không thể cưới cô, nhưng hắn vẫn đợi cô, cô độc cả một đời.
Hắn dùng sinh mệnh khiến cô hiểu rằng, cái gì gọi là tình yêu.
Hiện tại, cô đã trở lại, cô đã trở lại!
Cô đã sống lại rồi. Sơ Lam đừng bao giờ mơ có thể cản trở cuộc đời của cô nữa.
Trong sân của tứ hợp viện, ánh nắng xuyên qua khe hở tán cây, chiếu xuống mặt đất.
Lý Cảnh Tùng và Sơ Quốc Hoa cùng mặc trường bào áo trắng quần đen ngồi đối diện nhau. Lý Cảnh Tùng nở nụ cười ôn haà: “Mọi chuyện đều do chú làm chủ.”
Sơ Quốc Hoa mặt mày hớn hở: “Úy Úy nhà chúng ta, thật sự là đứa trẻ ngoan, vừa xinh đẹp lại tốt bụng. Sau khi vào cửa Lý gia, nhất định sẽ là người vợ tốt, biết chăm chồng nuôi dạy con cái.”
“Vâng, cháu biết, cháu biết. Như vậy đi chú Sơ, chúng ta định ngày đính hôn trước. Chờ đến khi Sơ Úy tròn mười tám liền kết hôn có được không? Cha con cũng có ý này.”
Sơ Quốc Hoa gật đầu: “Được, ngày mai ta sẽ tìm người chọn ngày tốt lành.”
Một giọng nói thanh thúy vang lên ngoài cửa “Con không đồng ý mối hôn sự này!”