Cuộc Sống Trồng Trọt Của Cố Tiểu Uyển Trong Loạn Thế

Chương 3

Hà Tú Tú là con gái thứ hai của Tứ tỷ. Tứ tỷ với Hà Kinh Nguyên có ba con gái, một con trai. Nhưng lúc này Tiểu Uyển không thấy Tỷ phu và con gái lớn Hà Mãn Viên, lòng cô bỗng dấy lên nỗi lo sợ.

Chỉ nghe Hà Tú Tú nghẹn ngào kể: chủ tiệm dầu tùng ở trấn này là Tôn chưởng quỹ bỏ tiền ra mở trường tư cho con rể Cao Lại Tử, nhưng y chỉ biết chút chữ, làm sao dạy được học trò? Vậy nên chẳng ai đến học. Y không oán trách học trò không đến, mà lại căm ghét cha của Hà Tú Tú, Hà Kinh Nguyên.

Rồi chẳng biết từ đâu y có được bài thơ trước kia Hà Kinh Nguyên viết lúc say, vu cáo rằng thơ ấy là mắng Thẩm tướng phủ . Kết quả là người trên huyện tới bắt Hà Kinh Nguyên đi.

Tứ tỷ phải bán hết nhà cửa, tài sản để cứu Tỷ phu nhưng nào ngờ gia đình hôn phu của Hà Mãn Viên biết chuyện, liền đến từ hôn. Hà Mãn Viên thấy mất mặt, nghĩ không thông mà nhảy sông, hôm qua mới vớt được thi thể, chỉ bọc chiếu chôn ở sườn núi bên ngoài trấn.

Nơi đó còn là chỗ nhờ một gia đình học trò cũ của Hà Kinh Nguyên mới xin được.

Tiểu Uyển từ khi đến thế giới này đã biết rằng sống sót ở đây thật gian nan, mọi tình tiết trong tiểu thuyết đều không phù hợp. Thế nên cô luôn cẩn trọng, nhưng không ngờ ông trời không có mắt, sinh ra đã phải ở thời loạn thế, lại còn gặp phải kẻ lòng dạ ác độc.

Lúc này nghĩ đến Hà Mãn Viên đã cùng Tứ tỷ về thăm mộ ở Hồng Phong thôn năm ngoái, vậy mà chỉ trong chốc lát, người còn sống lại đột nhiên ra đi như thế. Khi ấy, cô ta còn thấy mấy viên đậu bà cô hái từ trên núi, xin vài viên để mang về mài dũa, thêu lên khăn trùm đầu.

Loại đậu ấy còn gọi là "tương tư tử", rễ và thân là thuốc nam, nhưng quả có độc tính mạnh.

Cuộc đời trước của Tiểu Uyển, phần lớn thời gian là sống trong bệnh tật, khoảng thời gian rảnh rỗi đều nhờ vào mấy thảo dược trong vườn nhà mà qua ngày.

Thế nên, với cỏ cây, cô hiểu rõ hơn cả các sản phẩm điện tử.

Còn Tứ tỷ, vì Hà Tú Tú nhắc đến Hà Mãn Viên nên lại òa khóc. Điều kỳ lạ là Tiểu Uyển không rơi giọt nước mắt nào, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, nhưng trong lòng lại đau như bị khoét mất một góc, thân hình có phần lảo đảo: “Vậy còn cha cháu đâu?”

“Nói là ngày mai sẽ về. Chúng cháu ở đây chờ cha về, rồi tính tìm đến dì ở Hồng Phong thôn.” Nhưng không ngờ Tiểu Uyển lại đến trước. Hà Tú Tú vừa giải thích vừa cùng các em đỡ người mẹ sắp đổ gục.

Đêm đó, Tiểu Uyển chẳng rõ đã qua đêm thế nào, sương quả như cô đoán đã rơi xuống, nhưng lạ là không thấy lạnh. Sáng sớm, mọi người thu dọn đống đồ đạc cũ nát, ra ngoài rìa trấn chờ cha của họ trở về.

Lương khô mang theo là do Tiểu Uyển chuẩn bị.

Đến trưa, mặt trời ấm áp cuối cùng ló ra sau lớp mây, Hà Kinh Nguyên cũng về tới.

Chỉ là lúc này anh ta được kéo về bằng chiếc xe kéo, một chân không còn cử động được, cả người đầy thương tích, nửa sống nửa chết.

Cả nhà lao vào ôm lấy anh ta, gào khóc không ngừng, chỉ là không ai nhắc đến chuyện đi tìm thầy thuốc. Vì bây giờ cả nhà đã kiệt quệ, không gom nổi một đồng xu.

Hai đồng trả cho phu xe cũng là của Tiểu Uyển.

Cuối cùng, cô mở lời: "Trước cứ đưa Tứ tỷ phu đến y quán, xem cái chân kia có thể cứu được không.”

Nhưng Tứ tỷ lại luống cuống nhìn cô: “Lục à, thôi để mặc số phận Tứ tỷ phu của em vậy.” Không phải cô ta nhẫn tâm, mà là thực sự hết sạch tiền rồi, đống đồ cũ nát còn lại đến cho cũng chẳng ai thèm!

Ba đứa con của cô cũng im lặng.

Tứ tỷ lại khóc rồi nói: “Để cứu ảnh, nhà có gì bán hết, hỏi mượn khắp nơi cũng chẳng ai cho vay nữa, giờ còn ôm một đống nợ, thật sự là không có cách nào xoay sở.”

“Tiền thuốc men để muội tính cách,” cô nói. Bố mẹ mất không để lại đồng nào cho Tiểu Uyển, khi lo liệu tang sự cũng là nhờ mấy chị em góp nhặt từng xu.

Vì thế Tứ tỷ không nghĩ rằng Tiểu Uyển ở Hồng Phong thôn trồng trọt lại có tiền giúp họ.