Phong Khởi Thành, Thiên Môn
Lúc Mộng Bất Ngữ quay trở lại Thiên Môn, trận pháp hộ tông được gia trì sức mạnh của bốn tinh tú, toàn bộ hộ vệ và đệ tử Thiên Môn đều nghiêm nghị đứng chờ.
Tiếng chuông hồn ngân vang tám mươi mốt hồi, khiến toàn bộ dân chúng thành Phong Khởi trang nghiêm im lặng.
Trước điện Tổ Hồn, Ma Ha Vô Lượng đứng sừng sững, bên cạnh là bốn Ma tướng uy nghiêm: Yên Kê, Vân Quỷ, cùng hai vị khác tùy tùng hộ vệ.
Ở mỏm đá Vân Hải, chín mươi chín tinh tú dừng tu luyện, cúi đầu hành lễ tỏ lòng kính trọng.
Nhiều tiểu đệ tử của Thiên Môn dừng mọi công việc đang làm, nghiêng mình hành lễ với Bất Ngữ Ma Tôn đang bước về phía Tổ Hồn Điện, một chân quỳ xuống đất.
Trước lối vào rộng lớn của điện, Mộng Bất Ngữ mặc chiếc váy đỏ như máu, im lặng như biển cả, như thể ba ngàn năm qua vẫn luôn thống trị Thiên Môn, không để lộ cảm xúc vui buồn nào.
Chỉ có một tiểu cô nương mặc váy trắng đi theo sau nàng. Đó là tiểu Thánh Nữ mới được phong của Thiên Môn vài năm trước, cũng là con gái ruột của nàng. Tuy nhiên, rất ít người trong Thiên Môn biết rõ, vị Tôn Chủ này rốt cuộc đã kết hôn với ai?
Chẳng lẽ đúng như lời đồn kín đáo kia, nàng không coi trọng những thiên kiêu phương Bắc, cũng không chọn những kẻ si mê nàng đến gần như điên cuồng mà lại kết hôn với một phàm nhân sao?
Mộng Bất Ngữ chẳng quan tâm đến những suy nghĩ của mọi người, cũng không muốn bận tâm.
Dù nàng là Ma Tôn của Thiên Môn, nàng không thể làm vừa lòng tất cả, chỉ cần không ai dám có hành động dị thường, thì mọi thứ sẽ không thành vấn đề.
"Thông tin về những kẻ còn sót lại của Tiên Linh Tông, và khả năng liên hệ giữa bọn chúng với Thánh Vực."
Như phong cách làm việc xưa nay, Mộng Bất Ngữ không thích nói nhiều, chỉ ngắn gọn chỉ ra những gì nàng cần, rồi ngồi xuống ngai vàng trong Tổ Hồn Điện.
Tọa ngọc như ghế tựa, trên chiếc bàn dài bằng mã não đỏ sẫm chỉ có một cây bút lông trắng và một nghiên mực.
Vô Lượng, người đã sớm điều tra việc này, đưa ba tờ tấu đã viết sẵn. Mộng Chân Chân cẩn thận nhận lấy, rồi đặt lên bàn dài trước mặt mẹ.
Ba tấu chương, tức là ba đại sự.
Trước khi Mộng Bất Ngữ xem xong, ngoài Trì Ma Kha - thủ lĩnh của Tứ Đại Ma Tướng được ban ngồi xuống, không ai dám động đậy, không khí thậm chí có phần căng thẳng.
“Ngài cho rằng vị kia của Thánh Vực thực sự đã can thiệp đến Bắc Cương của ta sao?” Mộng Bất Ngữ đặt tấu chương đầu tiên xuống, vẻ mặt hơi lạnh lùng, nàng hỏi Trì Ma Kha.
Không chỉ vì hắn là thủ lĩnh của Tứ Đại Ma Tướng của Thiên Môn, mà còn vì hắn đã tu luyện hơn một ngàn năm, cả thực lực lẫn bối phận đều đáng được mọi người trong Thiên Môn tôn kính.
Trỳ Ma Kha ngồi ở vị trí gần chủ tọa nhất trong đại điện, ghế vàng có hình hổ, kết hợp với bộ giáp tối màu và thanh đao đã hỏng, toàn thân toát lên vẻ cổ xưa.
Giọng nói của Trì Ma Kha rất nhẹ, như đang trò chuyện thông thường, không có chút cung kính hay mỉa mai, thể hiện rõ sự tận tâm và kiên định của hắn với việc bảo vệ Thiên Môn suốt hàng ngàn năm.
“Ngài nghĩ nhiều rồi. Vị đó mạnh hơn ngài rất nhiều, không cần phải bày mưu tính kế với ngài.”
Toàn Thiên Môn, chỉ có bậc trưởng lão này mới dám nói với Mộng Bất Ngữ như vậy.
Trì Ma Kha đã trải qua ba đời Ma Tôn, bảo vệ Bắc Cương hơn ngàn năm, là bậc lão thành hiếm hoi trong Thiên Môn, cũng là một trong số ít người từng gặp và sống sót trước Đế Hoàng Thánh Hoàng.
Trong mắt Trì Ma Kha, vụ việc liên quan đến Tiên Linh Tông có thể có kẻ khác ở Thánh Vực can thiệp, nhưng chắc chắn không phải do Đế Hoàng Thánh Hoàng làm.
“Dù ngài có đột phá lên cảnh giới cao nhất, đạt được sức mạnh Vô Kiếp, gϊếŧ ngài cũng chỉ cần mười chiêu.”
Nghe vậy, Mộng Bất Ngữ im lặng một hồi lâu, cảm thấy vấn đề này thật sự rắc rối. Nàng chưa bao giờ xem thường Đế Hoàng Thánh Hoàng, dù nàng đã đạt đến cảnh giới cao nhưng sức mạnh không hoàn toàn phụ thuộc vào cảnh giới.
“Với kinh nghiệm của ngài, nếu Bắc Cương và Trung Châu giao chiến, kết cục sẽ ra sao?”
Trì Ma Kha vuốt thanh đao, cảm thấy tư duy của vị Ma Tôn trẻ tuổi này có phần nguy hiểm, biết vậy, ba trăm năm trước hắn thà ủng hộ Thiên Quỷ Ma Tôn còn hơn.
“Thiên Môn ngoài ngài ra, chỉ có ta có thể cầm chân Đế Hoàng Thánh Hoàng mười chiêu, nhìn khắp Bắc Cương, trừ Yên Cô Cô của Bỉ Ngạn Hồng Trần và Ma Tăng của Hồn Khôi Cổ Tự, không ai có thể đe dọa đến ông ta.”
Vấn đề là, ngay cả hai vị tiền bối kia cũng chỉ gây ra được rất ít đe dọa đối với Đế Hoàng Thánh Hoàng.
Mộng Bất Ngữ im lặng lâu hơn, cảm thấy đầu hơi đau nhức.