Đất Hoang Toàn Cầu: Hầm Trú Ẩn Nâng Cấp Không Giới Hạn

Chương 57: Từng Bước Cẩn Thận, Tinh Luyện Lưu Huỳnh

Kho hàng chất đống vật dụng đã gần như đầy một nửa. Khi Tô Mặc lấy hết khoáng lưu huỳnh ra, nhà kho cuối cùng cũng trở nên phong phú hơn hẳn, và một mùi hăng nhẹ tỏa ra từ bề mặt khoáng. Anh sờ lớp bột vàng nhạt trên bề mặt và chọn một mẩu nhỏ mang đến bàn làm việc.

Để tinh chế lưu huỳnh thực ra khá đơn giản: chỉ cần đun nóng khoáng lưu huỳnh ở nhiệt độ khoảng 200°C trong bình chưng cất, loại bỏ các tạp chất chưa tan để đảm bảo độ tinh khiết. Sau đó, tiếp tục đun nóng và khuấy đều để các tạp chất còn sót lại bay hơi. Khi nhiệt độ đạt đến 400°C, lưu huỳnh sẽ bắt đầu bốc hơi; đưa hơi này qua ống ngưng tụ sẽ tạo ra lưu huỳnh tinh khiết.

Vào thời xưa, người ta không dễ dàng gì chiết xuất lưu huỳnh tinh khiết, vì vậy thuốc súng cũng mãi chưa được phát minh. Nhưng với bàn làm việc hiện đại, việc này hoàn toàn đơn giản.

Tô Mặc quay lại phòng năng lượng, bật nguồn máy phát và nhấn nút tự kiểm tra. Khi đèn chuyển xanh, anh đeo cánh tay cơ học vào và bắt đầu thao tác. Bàn làm việc của anh đã có sẵn các công cụ tinh luyện chuyên dụng. Dùng cánh tay cơ nghiền nhỏ khoáng lưu huỳnh, rồi đổ vào bình chưng cất đến hai phần ba, Tô Mặc bắt đầu các bước tinh chế.

Việc này chỉ cần kiến thức hóa học cơ bản là làm được. Sử dụng đầu phun nhiệt điện có hiệu suất cao, chỉ trong chốc lát, nhiệt độ đã đạt ngưỡng lọc đầu tiên. Anh lắc nhẹ để lọc qua lưới, sau đó tiếp tục tăng nhiệt. Lần lọc thứ hai tạp chất đã giảm nhiều, và đến khi nhiệt độ đạt 400°C, hơi lưu huỳnh bắt đầu tỏa ra.

Anh mở van để dẫn khí lưu huỳnh qua ống ngưng tụ và đọng lại thành các tinh thể vàng nhạt rơi vào cốc thu gom. Nhờ bàn làm việc có bộ phận gia tăng hiệu suất, quá trình thu gom rất nhanh gọn. Toàn bộ quy trình chỉ mất 20 phút với máy phát dầu.

【Lưu Huỳnh (Tuyệt Vời)】

Mô tả: Loại lưu huỳnh tinh khiết do thợ thủ công Tô Mặc chưng cất, quy trình nghiêm ngặt và tuân thủ khoa học, nhờ lý do đặc biệt nào đó đã được nâng cấp thành phẩm chất tuyệt vời.

Hiệu ứng đặc biệt: Đốt cháy hoàn toàn hơn, nếu được thêm vào một vật liệu khác, sẽ tăng uy lực đáng kể.

Tô Mặc hài lòng nhìn vào 300g lưu huỳnh trong cốc. Lưu huỳnh là chất dễ cháy, nên anh cẩn thận đổ vào một chiếc cốc gỗ, đậy nắp lại, rồi đặt trong một căn phòng phụ chưa có ai ở.

Một ngày lao động đầy thành quả khiến anh mãn nguyện. Giờ đây, căn hầm không chỉ có mình anh mà còn có Oreo, Mondy và hai “người bạn” mới là Đại Hoa và Tiểu Hoa - hai chú Gà Lông Hoang.

“Ơ, hai con gà đâu rồi nhỉ?”

Tò mò, anh đi đến phòng trồng trọt và thấy chúng đang nằm nghỉ ngơi trong góc. Cả hai có vẻ rất mệt, nép sát vào nhau trên đất trồng. Mấy cây cải bẹ xanh nhỏ mới nhú cũng bị chúng đè bẹp, trông khổ sở.

“Hai nhóc này khéo chọn chỗ ngủ ghê, ngay giữa luống rau của mình, ép bẹp cả đống rau!”

Anh bật cười, nhấc hai chú gà lên và đặt chúng xuống nền.

“Ơ, cái gì đây?”

Ngay dưới chỗ hai con gà vừa nằm, anh phát hiện vài mẩu giống như tinh thể, trong suốt và có hình que. Nhìn kỹ hơn, anh bật hệ thống thông tin để kiểm tra.

【Phân của Gà Lông Hoang】

Mô tả: Chất thải tự nhiên từ Gà Lông Hoang sau khi hấp thu nguồn nước giàu năng lượng, là loại phân bón tự nhiên không có mùi, có hương thơm nhẹ.

Chức năng: Kí©ɧ ŧɧí©ɧ sinh trưởng và bảo vệ cây trồng, tăng mạnh tỉ lệ sống sót.

Đánh giá: “Dùng loại phân bón này, sản lượng cao như xài “vàng xanh” luôn ấy!”

“Đúng là thứ tốt! Tưởng đâu chỉ là gà đẻ trứng, ai ngờ còn là máy sản xuất phân bón tự nhiên nữa.”

Nhưng Tô Mặc thấy hai chú gà trông rất mệt mỏi sau khi thải ra các mẩu tinh thể, chúng nằm dài ra đất. Anh tò mò chọc nhẹ vào Tiểu Hoa, nó chỉ yếu ớt kêu lên “cục cục.”

“Chắc là đói? Thật khó hiểu, Oreo thì cái gì cũng ăn được, nhưng hai con này thì ăn gì nhỉ?”

Nhìn thấy chậu nước linh năng vẫn còn đầy, anh gật đầu hài lòng rồi đến khu lưu trữ thực phẩm. Sau nửa ngày lao động đào mỏ, anh quyết định tối nay sẽ chuẩn bị một bữa thật thịnh soạn.

Lấy ra một con Sa Lang từ không gian lưu trữ, mùi máu tanh lập tức xộc lên. Anh chọn con béo nhất, cắt lấy vài miếng thịt lớn, rồi cất phần còn lại, sau đó tiến đến khu nấu nướng.

Vì thịt Sa Lang ít mỡ nên anh quyết định chế biến theo cách không lành mạnh lắm - chiên giòn! Sau khi rửa sạch, anh cắt thịt thành miếng vừa ăn, ướp muối và hạt tiêu, rồi áo nhẹ bột mì, phết một lớp dầu ớt cay, và ủ cho ngấm gia vị.

Khi dầu nóng bảy phần, anh cho thịt Sa Lang vào. Tiếng xèo xèo vang lên cùng mùi thơm ngậy ngập tràn căn phòng. Đợi thịt vàng đều, anh nhanh chóng vớt ra và để nguội.

Khi dầu đã nguội, anh đổ vào bình dầu, chỉ để lại một ít. Lấy ra một nắm bánh quy, anh cho vào chảo dầu đảo đều cho bánh quy giòn tan, ngấm dầu.

Trong thế giới hoang tàn này, được thưởng thức những món ăn “béo ngậy” như thế này là một niềm hạnh phúc hiếm có. Vừa xoay lại định gọi mọi người ăn, anh giật mình khi thấy hai chú Gà Lông Hoang đã ngồi ngay ngắn chờ trước bếp.

“Thật là… Đói đến vậy sao mấy nhóc!”

Dưới ánh đèn ấm áp, Đại Hoa và Tiểu Hoa nhìn chằm chằm vào món ăn trên tay anh. Oreo thì chảy nước miếng đầy đất, cầm sẵn bát chờ đợi, ánh mắt không rời chiếc đĩa thịt chiên.

“Haha, ngoan nào, ai cũng có phần.”

Anh ra hiệu cho Oreo đặt bát xuống, đổ bánh quy vào, kèm thêm vài miếng thịt. Với hai chú gà, anh cũng bẻ bánh quy trộn thịt thành từng miếng nhỏ.

Bữa tối bắt đầu trong niềm vui. Vị bánh quy giòn rụm, quyện cùng mùi thịt chiên giòn, thêm chút nước linh năng làm anh thấy khoan khoái lạ thường.

“Có cảm giác mình quên gì đó nhỉ? Thôi kệ, ăn xong rồi tính!”

Gạt qua cảm giác kỳ lạ, Tô Mặc tập trung vào bữa tối thịnh soạn trước mặt. Tối nay, anh phải ăn thật no để chuẩn bị cho một việc lớn đã ấp ủ từ hai ngày nay!