Đất Hoang Toàn Cầu: Hầm Trú Ẩn Nâng Cấp Không Giới Hạn
Chương 55: Bất Ngờ - Đón Nhận Hàng Xóm Mới (Cầu đề cử)
Đi theo lối đi thấp, khom người tiến đến cuối đường, Tô Mặc nhanh chóng đẩy cửa đá nhỏ rồi chui ra ngoài.
Xa xa, hai con Gà Lông Hoang cũng phát hiện ra sự hiện diện của anh. Phải công nhận là chúng khá gan dạ, chỉ đứng tại chỗ kêu “cục cục” mà không bỏ chạy.
“Chào hai bạn! Tôi là hàng xóm của các bạn, tên là Tô Mặc đây!”
Chậm rãi tiến về phía hai con Gà Lông Hoang, Tô Mặc cố gắng bước thật nhẹ nhàng để tránh làm chúng hoảng sợ. Anh không muốn dùng “nhiệt tình” để ép buộc hàng xóm mới vào hầm trú ẩn. Nhưng Tô Mặc lại không ngờ sức quyến rũ của mình lại có tác động bất ngờ.
Khi chỉ còn cách khoảng 30 mét, đột nhiên hai con Gà Lông Hoang lao về phía anh như phát hiện ra báu vật. Chúng nhắm đến anh chứ không phải chạy đi nơi khác. Chỉ sau vài giây, chúng đã chạy đến chân Tô Mặc và ngồi xuống với ánh mắt sáng rực nhìn lên.
“Hả? Bộ mình đẹp trai đến độ thu hút cả sinh vật khác loài sao?”
Tô Mặc sờ tay lên mặt, đầy ngơ ngác. Nhưng khi nhìn kỹ, anh phát hiện ánh mắt của hai con gà không hề hướng về khuôn mặt anh, mà lại nhắm vào một vết nước nhỏ trên áo mưa.
“Ủa? Chẳng lẽ là do nước linh năng?”
Suy đoán, Tô Mặc lấy một chai nước linh năng từ không gian chứa đồ, mở nhẹ nắp chai. Khi mùi nước tỏa ra, ánh mắt hai con Gà Lông Hoang càng lộ rõ vẻ khát khao, như cầu xin, khiến ai nhìn cũng phải động lòng.
Anh cẩn thận đổ một ít ra miếng gỗ nhỏ, hai con gà nhanh chóng nhảy tới uống ngon lành. Chúng uống xong lại nhìn lên anh đầy vẻ hạnh phúc.
Đổ thêm chút nữa, chúng lại cúi xuống uống ngay. Cứ như vậy, uống khoảng 100 ml, hai con gà mới ngẩng đầu lên, ra hiệu đã no.
“Thì ra bụng của chúng không lớn, nhưng sao ánh mắt chúng nhìn mình kỳ lạ vậy?”
Sau khi cất chai nước, Tô Mặc nhận ra ánh mắt hai con Gà Lông Hoang giờ đây tràn đầy... tin tưởng?
Tại sao lại là tin tưởng?
Anh thử đi vài bước, hai con gà cũng nhịp bước theo. Anh thử chạy vài bước, chúng cũng lon ton chạy theo. Giống như một trò chơi RPG, sau khi uống nước linh năng, chúng bỗng được lập trình tự động “theo sát chủ.”
Tô Mặc đi một vòng quanh đồi cát và quay lại trước cửa hầm, hai con Gà Lông Hoang cũng không lạc nửa bước. Có vẻ chúng hoàn toàn xem anh là người dẫn dắt.
“Rõ ràng là loài này rất trung thành với tổ cũ mà! Sao giờ lại biến thành hai cái đuôi theo sát mình thế này?”
Anh không khỏi bật cười nhìn hai cái bóng lẽo đẽo phía sau.
Anh quay trở lại cửa sau của hầm, bước vào, hai con gà cũng lon ton theo vào. Khi Oreo ngửi thấy mùi lạ, nó liền chạy ra cửa sau sủa inh ỏi. Nhưng khi thấy có thêm hai thành viên mới, khuôn mặt của nó lộ vẻ phấn khích không giấu nổi.
“Không phải chứ, chẳng lẽ Oreo sẽ phá hai con gà này sao?”
Nhìn vào ánh mắt tinh nghịch của Oreo, Tô Mặc không khỏi nhớ đến những cảnh chó mèo chọc phá gà vịt từng xem trên mạng.
Anh cúi xuống làm bộ kiểm tra bụng của Oreo để khiến nó thư giãn, nhưng mắt liếc nhanh xuống dưới.
“Hừm... Thì ra Oreo là cái, thế thì mình không lo nữa…”
Ý nghĩ này bất ngờ khiến Tô Mặc ngẩn ra.
“À, chẳng trách dạo này Oreo trông có vẻ hơi trầm ngâm. Mình nghe nói... dường như con cái có “mấy ngày đặc biệt” mỗi tháng...”
Tìm được lý do cho tâm trạng ủ ê của Oreo, Tô Mặc vui vẻ đặt nó qua một bên, dặn dò không được dọa hàng xóm mới.
“Con này lông đỏ hơn, mình sẽ gọi nó là Đại Hoa.”
“Còn con kia lông nhạt, sẽ là Tiểu Hoa.”
Sau khi đặt tên cho hai con gà, Tô Mặc lấy một chậu nhỏ đổ nước linh năng vào, đặt ở góc phòng nuôi trồng khoảng 50 mét vuông. Khi thấy nước, hai con gà lập tức chạy tới, trông như muốn giữ chặt khu vực này.
“Ồ, xem ra chúng đã chọn chỗ làm tổ rồi, đúng là dễ dụ.”
Tô Mặc đành bế Oreo ra ngoài khu nuôi để tránh nó phá phách.
“Này Oreo, em có thể chơi với Đại Hoa và Tiểu Hoa, nhưng không được bắt nạt chúng! Chúng là thành viên mới của căn cứ đấy!”
Được bế vào lòng, Oreo có vẻ xấu hổ, dụi đầu vào ngực anh, phát ra tiếng “ư ử” đầy thoải mái.
“Xem như em đã hứa rồi nhé. Nhớ coi chừng nhà, giờ anh phải đi đào than về nuôi cả nhà nữa.”
Đặt Oreo xuống bên cạnh Mondy, Tô Mặc chỉnh trang lại quần áo. Để tồn tại trong vùng đất hoang, không chỉ cần sức mạnh mà đôi khi cũng cần một chút may mắn.
Hồ axit vô tình hình thành từ mương dẫn nước, tưởng sẽ gây bất lợi cho căn cứ, nay lại vô tình mang đến cho anh hai con Gà Lông Hoang.
Hầm trú ẩn vốn chỉ có một người và một chú chó, giờ có thêm thành viên mới, càng khiến Tô Mặc thêm tự tin cho thử thách sắp tới.
“Còn 13 ngày nữa, không cần vội, chỉ cần không có quái vật tấn công, khả năng vượt qua thảm họa lần này đã tăng lên 70%...”
“Nhưng như thế vẫn chưa đủ!”
“Mình phải vươn lên đứng đầu bảng xếp hạng toàn cầu để kiếm thêm điểm thưởng, giữ vững vị trí dẫn đầu.”
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt của Tô Mặc trở nên kiên định hơn. Anh mở cửa chính của hầm...
Lần đầu tiên, Tô Mặc bước vào lối ra vừa được tái cấu trúc của căn cứ.
Dù căn cứ chưa đủ điều kiện để biến hành lang này thành kiểu pháo đài hình phễu, nhưng phần thiết kế đã chừa sẵn lỗ bắn. Nhờ có đá nâng cấp căn cứ, hệ thống cũng tự động nâng cấp lối ra này thành hành lang đá.
Chạm vào từng lỗ bắn nhỏ trên tường, Tô Mặc cảm thấy vô cùng xúc động. Với sức một người, nếu không có tính năng nâng cấp từ hệ thống thì việc xây dựng thế này là bất khả thi. Đây là thành quả kết hợp sức người, là minh chứng của văn minh nhân loại.
Mở cửa tầng hai, rồi đến cánh cửa ngoài cùng, luồng không khí tươi mát từ bên ngoài tràn vào theo hiệu ứng đường hầm.
Sau khi ước lượng độ sâu của hành lang, anh phát hiện lần cải tạo này đã giúp căn cứ lún sâu xuống hơn 5 mét.
“Từ chỗ chỉ chạm dưới mặt đất, giờ căn cứ đã ở độ sâu khoảng 10 mét!”
Tạm đo đạc một chút, anh đóng cửa rồi bước đến bụi cây gần đó.
Lịch trình dày đặc, từng phút giây đều quý báu. Đã đến lúc khai thác mỏ lưu huỳnh gần căn cứ rồi!