Đất Hoang Toàn Cầu: Hầm Trú Ẩn Nâng Cấp Không Giới Hạn

Chương 23: Thảm Họa Mưa Axit

“Tí tách… tí tách... tí tách.”

Đêm càng khuya càng lặng, khắp nơi đều chìm vào tĩnh mịch. Đám chim đen tuyền bay lướt qua vùng đất hoang, lao vυ't xuống như thể bị gì đó cuốn hút.

Những cơn gió thổi qua đồng bằng trở nên yên lặng, một lớp màn đen như phủ kín khắp không gian. Ánh sáng từ mặt trăng đỏ cũng dần tắt, khuất sau những đám mây đen đặc.

- “Nước! Có nước rồi! Chúng ta được cứu rồi!”

- “Tạ ơn Chúa, tạ ơn đấng cứu thế!”

Từng ánh lửa nhỏ sáng lên trong các hầm trú ẩn, khi tiếng mưa bắt đầu rơi rào rào, nhiều người phấn khởi lao ra ngoài, hân hoan đón nhận dòng nước mát. Nhưng rồi…

Ầm!

Một tia sét xé toạc bầu trời, rực sáng cả vùng đất, chiếu rõ những khuôn mặt phấn khích đến điên dại của những người đứng dưới mưa. Tiếng sấm ầm vang tựa như lời cảnh báo, chấn động cả không gian. Cơn mưa nhỏ bắt đầu chuyển sang lớn dần, tiếng mưa xối xả như nhấn chìm đêm đen.

Mặt đất khô cằn khát khao hút lấy dòng nước từ trời rơi xuống, các vết nứt nẻ do nắng gắt giờ như đang được xoa dịu, dần dần lành lại. Cây cối, đất đai, và mọi vật như được sống lại trong sự hồi sinh của thiên nhiên. Nhưng…

- “Á! Mặt tôi… Sao mặt tôi lại thế này!”

Làn da người đầu tiên hứng mưa bắt đầu xuất hiện những vết cháy đen, tựa như bị axit đậm đặc ăn mòn. Trong nháy mắt, những ai dầm mưa đều nhận ra rằng, trên lớp da lộ ra bên ngoài, các đốm cháy đen đang hiện lên, các vết lõm nhỏ li ti không đau đớn, nhưng đem lại một cảm giác tê buốt kỳ lạ.

Kinh hoàng nhất là…

Mọi thứ đều diễn ra âm thầm. Không một dấu hiệu báo trước.

Trong kênh thế giới, các nhà khoa học và hóa học từng xuyên không qua đây cũng nhanh chóng phát hiện sự bất thường của cơn mưa:

- “Mọi người cẩn thận! Đừng để cơ thể chạm vào mưa, có gì đó rất nguy hiểm!”

- “Đây có thể không phải axit thông thường. Tôi thử nghiệm rồi, mưa không ăn mòn gỗ hay đất. Ai có điều kiện thì hãy thu thập mẫu và cùng nghiên cứu.”

- “Giáo sư Lý vừa nhắn rằng, mưa này có thể chứa một loại axit thần kinh, tránh tiếp xúc trực tiếp, nếu có dính thì hãy lau nhanh.”

- “Tôi bị ăn mòn cả một mảng da và đã mất cảm giác, xin hãy cứu tôi, tôi không muốn chết!”

Dòng tin nhắn đầy tê dại và hoảng sợ lan tràn khắp kênh thế giới, tạo nên bầu không khí chết chóc và tuyệt vọng.

Những hầm trú ẩn sơ sài bắt đầu thấm nước…

Những hầm dưới lòng đất với hệ thống kín không tốt bắt đầu tràn ngập nước mưa…

Những vùng trũng đã nhanh chóng trở thành hồ chứa nước…

Dần dần, tất cả bắt đầu hiểu rõ thảm họa thực sự.

Không chỉ là một tai họa nhỏ, mà là...

Một cơn đại hồng thủy tận diệt!

---

“Gâu gâu! Gâu! U...uu...”

Tiếng sủa hoảng loạn của Oreo đánh thức Tô Mặc. Anh mở mắt, uể oải ngồi dậy, nhìn thấy chú chó đang đứng gác ở đầu giường. Một nửa cơn buồn ngủ biến mất khi nhìn Oreo đang rít lên đầy lo âu.

- “Sao thế?”

Vừa dụi mắt, Tô Mặc vừa vươn vai ngồi dậy. Vết thương trong di tích đã đỡ hơn sau nhiều ngày nghỉ ngơi, nhưng cơn đau còn dai dẳng.

Anh nhìn theo hướng mà Oreo hướng mắt, và ngay lập tức, anh nhận ra nước đang thấm qua cửa đá, làm ướt cả một mảng sàn.

- “Chết tiệt, mưa này có vấn đề!”

Nhìn vẻ căng thẳng của Oreo, Tô Mặc thấy lạnh sống lưng. Anh vừa mặc áo vừa mở giao diện, kiểm tra các tin tức trên kênh thế giới.

Cùng lúc, một loạt thông báo vang lên dồn dập:

- [Thông báo]: Toàn thể người chơi chú ý! Thảm họa mưa axit đầu tiên sắp xảy ra. Vui lòng nghiêm túc đối phó và không được chủ quan.

- [Thông báo]: Thời gian thảm họa: 36 tiếng.

- [Thông báo]: Sau khi kết thúc, hệ thống sẽ ngừng phát các thông báo về thảm họa.

- [Thông báo]: Chúc mừng người chơi Tô Mặc! Phát hiện hầm trú ẩn của bạn có khả năng chống thảm họa đứng đầu toàn cầu. Bạn có muốn công khai bảng xếp hạng và phát sóng chống thảm họa không?

- [Thông báo]: Nếu phát sóng kéo dài hơn 15 phút và vượt qua thảm họa, bạn sẽ nhận được 1 hộp tiếp tế ngẫu nhiên.

Tô Mặc chớp mắt vài lần, đầu óc chấn động bởi lượng thông tin dồn dập.

- “Thảm họa bắt đầu rồi sao? Còn cả phát sóng nữa?”

Vài giây sau, anh nhanh chóng nắm bắt tình hình. Đây chính là trận mưa axit đầu tiên, và nước đang thấm qua hầm trú ẩn cũng là mưa axit. Vậy mà hầm của anh đứng đầu trong bảng xếp hạng khả năng chống thảm họa, điều này đồng nghĩa với việc bên ngoài còn đang đối mặt với thảm kịch lớn đến mức nào.

Bỏ qua thông báo phát sóng, anh liền chuyển sang kênh thế giới để tìm hiểu thêm.

Chỉ một cú nhấp, kênh thế giới lập tức tràn ngập những lời kêu than.

- “Hầm của tôi sắp ngập nước rồi! Trời ơi, đáng lẽ tôi phải đào mương thoát nước từ sớm!”

- “Chân tôi! Chân tôi bị ăn mòn mất rồi! Trời ơi!”

- “Tuyệt đối không để nước mưa chạm vào da, nếu có khăn hoặc vải hãy dùng nó thấm nước mưa, đừng chạm vào nó!”

- “Đây không phải là thảm họa, đây là lễ thanh tẩy! Trong cơn mưa này, nhân loại sẽ tìm ra con đường cứu rỗi của mình! Amen!”

- “Xin Chúa, đón nhận linh hồn con về thiên đàng!”

Số lượng tin nhắn điên loạn và dày đặc khiến Tô Mặc bàng hoàng.

Anh nhớ đến loại axit nhẹ trên Trái Đất, nhưng nó luôn có dấu hiệu rõ ràng, không hề gây ra tình trạng đáng sợ này. “Axit thần kinh sao…”

Lòng Tô Mặc lạnh buốt khi nhớ lại con chó đen mình gặp trong di tích. Da thịt nó đã hoại tử, đầy những vết lở loét, nhưng nó vẫn không hề có cảm giác đau đớn nào. Có lẽ đây cũng chính là tác dụng của loại axit chết chóc đang rơi xuống từ bầu trời.

Anh đóng kênh thế giới và chuyển sang kênh khu vực. Con số người sống sót hiển thị trên màn hình đỏ thẫm như máu: 323. Chỉ đêm qua, số người trong khu vực vẫn còn 645, giờ đã giảm đi một nửa. Những ai chọn xây hầm trên cao còn tạm ổn, vì vị trí cao giúp họ tránh được nước mưa xâm nhập. Những người nhanh trí dùng xẻng và xô múc nước ra ngoài, một số khác thì tìm mọi cách che chắn bằng tấm chắn mưa tự chế.

Những ai mong đợi dòng nước để giải khát đã mãi mãi rời khỏi vùng đất phế tích này.

Khép lại màn hình, Tô Mặc quay nhìn chằm chằm vào chỗ nước đang thấm vào.

Nếu nước mưa thật sự đáng sợ như vậy, thì việc hầm trú ẩn của anh đứng hạng nhất là điều có lý. Hầm trú ẩn dưới lòng đất của anh chưa hình thành vũng nước, còn cửa đá thì vẫn đủ kín để cản lại dòng nước.

- “Oreo, tránh xa chỗ nước đó ra!” – Tô Mặc ra hiệu cho Oreo rồi bắt đầu lấy miếng vải dự trữ ra để nghiên cứu cách chặn nước thấm.