Đất Hoang Toàn Cầu: Hầm Trú Ẩn Nâng Cấp Không Giới Hạn

Chương 3: Khủng Hoảng Nước Uống! Lần Nâng Cấp Đầu Tiên!

“Quả nhiên là có thể làm thế này!” Khi thấy phương án nâng cấp thứ hai từ hệ thống, Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm, bỏ qua dòng bình luận “cà khịa” của hệ thống mà hớn hở ra mặt.

Nơi hoang mạc này không có nước máy, nhưng là người lớn lên ở nông thôn, anh biết rằng với một cái giếng kiểu cũ và một chút kỹ thuật, nước uống có thể vẫn nằm trong tầm tay, chỉ cần có… hệ thống sinh tồn. Cứ tạo được cái giếng cơ bản, điểm sinh tồn sẽ lo phần việc còn lại.

Vấn đề là nếu nâng cấp giếng “trên trời rơi xuống” theo hệ thống đề xuất thì sẽ ngốn mất 130 điểm sinh tồn. Với tốc độ tích lũy 5 điểm mỗi ngày, thì 5 ngày sau… chắc anh đã chết khô mất rồi.

“Ngồi chờ điểm sinh tồn đủ thì đúng là ngốc hết thuốc chữa!” Tô Mặc mỉm cười, nghĩ ra một cách: “Mình có thể tự cung cấp một phần vật liệu nâng cấp mà!” Anh nhanh chóng kiểm tra yêu cầu của hệ thống và thấy mình có thể thu thập 10 đơn vị đá và 6 đơn vị sợi thực vật để giảm bớt chi phí.

Cầm rìu đá lên, Tô Mặc hừng hực khí thế, bước ra ngoài bắt đầu chiến dịch: hái lá, nhặt đá!

Sau nửa giờ miệt mài nhặt nhạnh, anh đã gom đủ tài nguyên và quay lại nơi trú ẩn, nhận thấy chi phí nâng cấp đã giảm xuống còn 75 điểm sinh tồn.

“Chọn phương án hai!”

Dòng ánh sáng xanh lục lại bắt đầu quét ra từ chân Tô Mặc, lan xuống hố đào và từ từ khoét sâu thêm, kéo chiếc thùng nước xuống theo địa hình. Dây thừng làm từ sợi thực vật dài thêm, những viên đá cũng biến mất dần để lát giếng.

Khi vật liệu được dùng hết, dòng sáng lục đột ngột thu lại và biến mất vào người Tô Mặc. Nhìn lại giếng, anh thấy một thuộc tính mới vừa được cập nhật:

【Giếng Nước Mini (thường)】

- Hiệu suất: 2000ml/ngày

- Nâng cấp 1: Cải thiện vật liệu, thêm chức năng lọc và bảo quản nước. Chi phí: 200 điểm sinh tồn.

- Nâng cấp 2: Đào sâu hơn để tăng hiệu suất lấy nước. Chi phí: 300 điểm sinh tồn.

- Đánh giá: Vật dụng không thể thiếu để sinh tồn nơi hoang dã!

Nhìn sản lượng 2 lít nước mỗi ngày, Tô Mặc mừng rỡ. Nếu không vận động, chỉ cần 300ml nước mỗi ngày là đủ để duy trì sự sống, ngay cả khi ra ngoài làm việc cũng chỉ cần khoảng 1 lít. Khuyến nghị 2 lít nước mỗi ngày ư? Giữa tận thế này ai mà dám đòi hỏi như trong thời văn minh cơ chứ!

Khủng hoảng nước uống đã được giải quyết, giờ anh cần lo chuyện ăn uống. Mở bảng giao dịch, đúng như dự đoán, giờ đây có rất nhiều thứ được rao bán.

- Người bán: La Phong

- Mặt hàng: 1 mảnh sắt

- Yêu cầu: 100ml nước tinh khiết

- Ghi chú: “Đừng có mà bảo tôi hét giá. Mấy người có biết tôi đào nó dưới cái nắng chang chang hơn một tiếng mới được không?”

---

- Người bán: Tô Vũ

- Mặt hàng: 200g bánh mì

- Yêu cầu: 1 mảnh đồng

- Ghi chú: “Ai muốn sống thì lấy mảnh đồng ra, trễ thì đừng trách!”

---

- Người bán: Hàn Lập

- Mặt hàng: 500g thịt sói sa mạc đột biến

- Yêu cầu: 300ml nước tinh khiết

- Ghi chú: “Thịt sói vừa xẻ xong, ai cần nước sạch thì nhanh tay lên!”

--

- Người bán: Vương Phú Quý

- Mặt hàng: 100ml chất lỏng giải khát

- Yêu cầu: Bất kỳ thứ gì, nhắn riêng cho tôi

- Bình luận: “Đồ khỉ! Nói là chất lỏng, ai dè là nướ© ŧıểυ! Sao không tự uống giải khát đi cho rồi?”

---

Nướ© ŧıểυ? Nhìn dòng “chất lỏng giải khát” kia, Tô Mặc cười dở khóc dở. Thì ra hệ thống giao dịch cũng có mấy trò lừa đảo. Tên này còn mập mờ ghi “chất lỏng,” bảo sao bị chửi không trượt phát nào.

Dạo quanh một vòng, Tô Mặc nhanh chóng nắm bắt tình hình. Một số người đã bắt đầu săn gϊếŧ sinh vật đột biến để kiếm đồ, một số thì may mắn tìm được rương báu chứa đồ ăn và công cụ. Nhưng nhìn chung, nước vẫn là thứ khan hiếm nhất, ít ai rao bán và mỗi khi có là được mua ngay lập tức.

Quay lại bảng trò chuyện trong khu vực, lần này đã có không ít “tin tức bổ ích”:

- “Chỉ cần gϊếŧ sinh vật đột biến sẽ có rương báu rơi ra, tôi vừa gϊếŧ được con thỏ đột biến đã nhận ngay một chai nước và cái mỏ lết!”

- “Ngoài hoang dã cũng có rương báu, cẩn thận kẻo nhầm thành rác mà bỏ lỡ đấy.”

- “Ai tốt bụng cho tôi chút đồ ăn với, tôi đói cả ngày rồi sắp chết đói khát luôn…”

Những người lười nằm tại chỗ kêu gào thì ít, hầu hết mọi người đều bàn luận về cách tìm tài nguyên. Ở giai đoạn này, chưa mấy ai nghĩ đến việc phát triển nơi trú ẩn, đa số đều tập trung tích trữ vật tư để sẵn sàng đối phó thảm họa sắp tới. Qua quan sát, Tô Mặc nhận thấy cơ hội và nguy hiểm đều nằm ở hoang dã.

Ai sẵn sàng mạo hiểm đi khám phá thì ít nhất sẽ không chết đói khát ngay lập tức. Còn những kẻ chỉ quen chỉ tay ra lệnh, hay những người mất đi khả năng sinh tồn, chắc chắn sẽ là nhóm đầu tiên bị loại khỏi trò chơi sinh tồn toàn cầu này.

Khi mặt trời xuống dần, tận dụng ánh sáng còn sót lại, Tô Mặc kéo thùng nước lên. Sau năm giờ, nước trong thùng đã tích lũy được 400ml. Anh chế tạo một thùng gỗ nữa để lọc tạp chất từ nước, rồi đặt thùng xuống tiếp tục lấy nước. Nén cơn khát lại, anh mở bảng giao dịch và rao bán 200ml nước dưới dạng đấu giá.

- Người bán: Tô Mặc

- Mặt hàng: 200ml nước khoáng dưới lòng đất

- Yêu cầu: Bất kỳ loại thực phẩm nào

- Ghi chú: “Nước khoáng tươi rói vừa lấy từ lòng đất, mất nửa ngày mới có được đấy. Đổi lấy thức ăn, ai trả cao sẽ được!”

Ngay khi nước vừa được đăng bán, kênh trò chuyện bùng nổ.

- “Ôi trời, có người rao bán nước kìa, lại còn là nước tự đào nữa!”

- “Có nước dưới đất ư? Thôi xong, tôi cũng phải đào ngay thôi!”

- “Lần đầu thấy nước đào lên bán. Từ sáng tới giờ toàn thấy nước trong rương, người này đúng là dám giao dịch thật.”

- “Tôi có 300g bánh mì, đổi lấy số nước này được không?”

Thế giới chat nổ tung, hàng loạt tin nhắn riêng đổ dồn về Tô Mặc.

- “Tô ca, tôi có 20 đơn vị gỗ, đổi lấy nước được không? Làm ơn, tôi sắp chết khát rồi!”

- “Tôi có cả tỷ tài sản, cho tôi nước, ra ngoài tôi sẽ cho anh 10 tỷ, đảm bảo anh sống vương giả cả đời!”

- “Tô ca dễ thương, em khát quá, cho em chút nước đi nhé? Nếu gặp nhau, em sẽ đồng ý bất cứ yêu cầu nào của anh…”

- “Ông bạn ơi, 300g thịt sói + 200g bánh mì đổi lấy số nước này, OK chứ?”

Giữa hàng nghìn tin nhắn, Tô Mặc thấy có cả các minh tinh, đại gia, quan chức lẫy lừng. Người thì hứa tiền, kẻ dọa nạt, còn có không ít tin nhắn “đổi tình lấy nước”. Nhưng anh lờ đi tất cả.

Thảm họa đầu tiên chỉ còn 5 ngày nữa sẽ đến, ai biết sau đó họ còn sống được bao nhiêu người. Sau khi xem xét, Tô Mặc chọn một giao dịch có giá trị cao nhất:

【Ghi nhận】: Bạn đã trao đổi 200ml nước

【Ghi nhận】: Bạn nhận được 350g bánh mì, 200g thịt khô, 1 mảnh sắt, và 1 bật lửa

Lượng nước trong thùng biến mất một nửa, nhưng kho vật phẩm của anh có thêm đồ ăn và dụng cụ. Sau khi cân nhắc, anh chế tạo thêm một thùng gỗ để lưu trữ đồ vừa giao dịch. Nhấp một ngụm nước còn lại, Tô Mặc cầm thùng lên và bước ra ngoài, tranh thủ nốt ánh sáng cuối ngày.