Diệp Trừng đứng ngây người một lúc, chợt nhớ tới nước bọt của động vật có thành phần chữa lành vết thương.
Cậu chịu đựng sự ghét bỏ và dùng lưỡi liếʍ ba vết thương ở chân trước bên trái.
Mùi máu tanh nồng nặc xông vào miệng, Diệp Trừng cười khổ. Hôm nay vẫn chưa được ăn cơm, còn phải uống một ngụm máu của chính mình.
Sau khi liếʍ xong miệng vết thương, may mắn vết thương không còn chảy máu. Nhưng toàn bộ miệng của cậu nồng nặc mùi rỉ sét buồn nôn.
Diệp Trừng cảm thấy có chút buồn nôn, vì đang đói bụng nên đầu óc choáng váng như bị tuột huyết áp.
Mặc kệ thế nào, cậu phải tìm nguồn nước trước đã. Nếu may mắn trên đường đi, cậu sẽ tìm được một số quả mọng để bổ sung lượng đường cho mình.
Động vật có thể cảm nhận được sự hiện diện của hơi nước trong không khí thông qua khứu giác, từ đó xác định được vị trí của nguồn nước.
Diệp Trừng dùng chiếc mũi hồng phấn của mình đánh hơi, cảm giác được rừng rậm đầy hơi nước. Tuy nhiên cậu học kém, không phân biệt được phương hướng của nguồn nước.
Diệp Trừng không nhịn được mà thở dài. Chắc là không có con báo tuyết nào vô dụng như cậu đâu nhỉ?
Không còn cách nào khác, cậu không thể ở đây chờ chết. Diệp Trừng chỉ có thể khập khiễng hai chân, mò mẫm tiến sâu vào trong rừng.
Không biết đi bao lâu, Diệp Trừng đã tiến vào sâu trong rừng. Xung quanh là những hàng cây cao vυ't trời, lá cây tươi tốt che khuất ánh nắng.
Chỉ một vài tia sáng nghịch ngợm có thể lọt ra từ những khoảng trống nhỏ, tạo thêm điểm nhấn tươi sáng cho khu rừng tối tăm.
Trên đường đi, Diệp Trừng cũng nhìn thấy rất nhiều loại trái cây có màu sắc rực rỡ, nhưng cậu không dám nếm thử vì sợ có độc.
Cậu chỉ hái một vài quả có vết chim mổ, miễn cưỡng nếm thử hương vị. Nhưng không ngờ trái cây lại chua và chát đến mức suýt nữa khiến răng của cậu đau nhức.
Diệp Trừng lập tức nhổ trái cây trong miệng ra, những quả còn lại trực tiếp ném xuống đất.
Ai muốn ăn loại quả này thì có thể lấy, còn cậu sẽ không bao giờ ăn thứ này nữa.
May mắn thay, ông trời không phụ lòng người. Không lâu sau khi Diệp Trừng nhổ trái cây ra, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra một hồ nước trong suốt.
Hơn nữa, khi xuyên qua khu rừng rậm. Diệp Trừng còn phát hiện, một đàn lợn rừng đang uống nước ở bên kia hồ.
Có vẻ như bờ hồ này khá an toàn, nếu có cá sấu thì lũ lợn rừng đã sớm chạy từ lâu.
Thừa dịp cơ hội, Diệp Trừng lẻn tới bên hồ. Bắt đầu tưới nước lên người.
Mười phút sau, cậu không những uống đủ nước mà còn có thể nhúng chân vào nước để rửa sạch vết máu trên người.
Cậu nhìn vào mặt hồ và nhận ra, giờ đây cậu là một con báo tuyết nhỏ xinh đẹp, đáng yêu.
Thấy sắc trời không còn sớm, cậu muốn tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi trước khi trời tối.
Mặc dù Diệp Trừng chưa bao giờ đặt chân đến khu rừng nguyên thủy rộng lớn nhưng phim tài liệu về nó luôn được chiếu trên TV và cậu sẽ xem chúng mỗi khi buồn chán.
Cậu không có nhiều kinh nghiệm làm báo tuyết, nhưng cậu vẫn biết đôi chút về cách sinh tồn trong rừng nguyên thủy.
Vì vậy, ưu tiên hàng đầu của cậu là tìm một hang động tương đối cao làm căn cứ cho tương lai.
Bởi vì nếu trong rừng xuất hiện trời mưa, địa hình thấp sẽ dễ bị ngập nước mưa.
Hơn nữa, hang động này không nên cách nguồn nước quá xa. Vì vậy Diệp Trừng bắt đầu tìm kiếm hang động yêu thích của mình gần quanh hồ nước.
Chính là nó!
Diệp Trừng chưa đi được bao xa đã tìm thấy một hang động trống trải trên sườn núi cao.
Cậu trèo vào trong và đi lại xung quanh. Toàn bộ hang động khô ráo và ấm áp. Nơi này không có mùi phân của động vật lớn hay dấu vết của các loài động vật khác.
Chắc chắn hang động này vẫn chưa có chủ sở hữu. Một khi đã như vậy, cậu sẽ tiếp quản toàn bộ hang động mà không chút do dự.
Mệt mỏi cả ngày, Diệp Trừng không cảm thấy hang động sạch sẽ như vậy có gì đó không ổn. Ngược lại, cậu cảm thấy đây là do ông trời muốn đền bù cho số phận bi thảm của mình.
Diệp Trừng hài lòng mà đi tiểu ở cửa hang, biểu thị hang động đã bị cậu chiếm giữ.
Sau đó cậu quay trở lại hang động, tùy tiện tìm một chỗ ngẫu nhiên rồi cuộn mình nằm xuống. Giây tiếp theo liền chìm vào giấc ngủ.
Lục Vân Kiêu đi tản bộ sau khi ăn xong bữa tối trở về, hắn phát hiện hang động của mình có một mùi hương xa lạ. Dường như hang động của hắn đã bị ai đó xâm nhập.