Cường Thủ Hào Đoạt

Chương 4

Hạ Triển lấy ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, ngạc nhiên kêu lớn:

- Này nhé Trương Lương Dĩnh, đừng bảo từng ấy năm qua đi cô vẫn tin tưởng vào mấy lời viển vông tôi đã nói đấy nhé? Cô nhìn lại bản thân xem, đã béo xấu không kiếm được tiền lại còn vô sinh, nếu cô đẹp đẽ như xưa thì tôi còn lưỡng lự chút ít chứ bộ dáng của cô bây giờ tôi nhìn là thấy buồn nôn.

Phần lớn đàn ông miệng đều lau mật, lúc phụ nữ tươi trẻ khỏe khoắn tất nhiên sẽ nói mấy lời yêu thương này kia, đợi đến khi vợ hay người yêu nhan sắc tàn phai cơ thể biến dạng làn da sần sùi thì chẳng mấy người dịu dàng chung tình nữa đâu.

Phụ nữ trọng cảm tình, đàn ông trọng sắc dục, thế gian sinh ra hai giới tính kìm kẹp lẫn nhau, kèo trên cười kèo dưới xác định phải khóc, ai yêu nhiều hơn chắc chắn chịu thiệt thòi.

Trương Hân vỗ yêu lên vai anh rể, nũng nịu lắc hông chớp mắt nhãi giọng õn ẽn:

- Anh hư hỏng quá vậy, mai sau em không còn xinh đẹp là anh cũng nói em như này ư?

Gã nghe thế giật nảy mình, vội vuốt bờ vai mềm mại mở miệng dỗ dành:

- Không thể nào, em là người anh yêu thật lòng, em rạng rỡ tự tin biết ăn mặc sành điệu, em hơn cô ta gấp trăm lần, không có cô ta anh vẫn sống tốt nhưng không có em anh nhất định sẽ chết mất.

Giữa không gian ấm áp quen thuộc, chồng cô đang ân cần thơm trán yêu thương người phụ nữ khác.

Trương Lương Dĩnh che miệng, nước mắt tuôn rơi ướt sũng khuôn mặt tròn xoe lổ chòi lỗ chân lông, làn da nhầy nhụa không hề xinh xắn như xưa.

Không trang điểm, không dưỡng da, hết áp lực này đến áp lực kia đè nặng tâm trí khiến ban đêm cô ngủ cũng không yên ổn, cô gái nhỏ từng làm cho nam thần tài sắc quyền thế chao đảo mấy năm trời đã biến mất rồi.

Cô nghẹn ứ họng chất vấn:

- Trương Hân, chị luôn coi em là em gái ruột thịt của mình, tại sao em lại đối xử với chị như thế? Em trẻ trung xinh đẹp, em có hàng ngàn cơ hội đi hẹn hò với người độc thân bằng tuổi, Hạ Triển là anh rể cơ mà!!!

Cô gào đau đớn, dường như chuyện Hạ Triển nɠɵạı ŧìиɧ không phải khó chấp nhận nhất, mà điều làm cô phát điên là người tằng tịu với chồng mình lại là em gái mình.

Trương Hân chưa sụt sịt giả bộ đáng thương người đàn ông đã nhanh chóng bảo vệ:

- Ý cô là gì hả? Tôi không yêu cô, cô cũng không thể vì nhà họ Hạ sinh một đứa con trai, là do tôi theo đuổi Hân Hân, em ấy băng thanh ngọc khiết không hề dơ dáy bẩn tưởi như suy nghĩ trong đầu cô đâu!

Chưa dừng lại ở đấy, gã dè bỉu thêm:

- Cô mà nói chuyện của chúng tôi ra thì tôi với cô ly hôn, với hình thể đầu óc và vốn kinh nghiệm làm việc bằng không, không có tôi cô chỉ có chết đói đầu đường! Tự xem lại bản thân đi, chẳng thằng đàn ông nào có hứng thú nổi với loại tẻ nhạt vô vị như cô đâu, tôi chưa đuổi cô cút khỏi nhà là do tôi thương tình đấy.