Cường Thủ Hào Đoạt

Chương 1

Trương Lương Dĩnh hoảng loạn nhặt mảnh vỡ của chiếc cốc lên, cô không nghĩ mình lại đoảng đến vậy, mãi Trương Hân mới về nước một lần, cô thật sự rất vui mừng khi thấy em ấy, vậy nên cô đã xin lỗi loạn lên:

- Tiểu Hân em không sao chứ, chị xin lỗi, vừa rửa bát xong nên tay chị có chút nhẫy, em đứng sang bên cạnh đi, chị sẽ dọn dẹp xong ngay. Em muốn ăn gì không, hôm trước chị mới mua được trái dưa hấu ngọt lắm, em...

Chưa nói hết lời, Trương Hân đã làm ra hành động lạ lùng không thể tả, cô nàng dẫm nhẹ chân lên những mảnh thủy tinh, sau đó khóc nức nở:

- Chị ơi, chị làm sao vậy, em, em không biết mình làm sai chuyện gì cả, chị đừng dí mảnh vỡ vào chân em được không, em đau quá...

Trương Lương Dĩnh sững người, cô hoang mang ngẩng đầu, đôi mắt đẹp của cô ta đã đỏ lên từ lúc nào, cô với tay định nói chuyện thì một bóng dáng cao to đã xông tới, giày đen đá bay cả mảnh thủy tinh vào tay và chân cô, máu đỏ tuôn ra, cô đau lắm, nhưng cảm giác đau xót này không sánh nổi với cảnh một nam một nữ ôm chặt lấy nhau mà cô nhìn thấy.

Người đàn ông nhìn vợ mình bằng đôi mắt hung tợn, bắp tay căng ra, miệng gầm lên:

- Cô điên à, sao lại làm Hân Hân bị thương như thế, ngay cả em gái mình cũng không thương yêu, cô đúng là loại gà mái đã không biết đẻ trứng lại còn ác độc!

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh quá đột nhiên, cô còn chưa trau chuốt lại là Trương Hân sao lại làm như thế, đối mặt với sự chất vấn và ánh mắt thất vọng chán ghét của chồng, cô lắp bắp giải thích cho chính mình:

- Không, không phải như thế, là do vừa nãy...

- Anh rể, không phải là lỗi của chị ấy đâu, là do em, em đã không cẩn thận, huhu, em đúng là vừa hậu đậu vừa ngu ngốc mà, chị ơi chị đừng giận em, là do đau quá nên em mới hét lên thôi...

Trương Hân điềm đạm đáng yêu nhìn Hạ Triển rồi lại nhìn Trương Lương Dĩnh, khuôn mặt ngây thơ đơn thuần như thế, vậy mà cô lại cảm thấy thật xa lạ, rõ là trước khi ra nước ngoài em ấy không như vậy.

Giọng điệu yếu ớt, thân hình nhỏ nhắn yếu đuối nép vào trong lòng người đàn ông.

Nếu so sánh hai bên thì Trương Lương Dĩnh mới là người bị thương nặng hơn, cổ chảy máu tay chảy máu, mặt lại trắng bệch như tờ giấy.

Nhưng cô lại mặc quần áo rộng thùng thình ở nhà, mặt cũng không trang điểm, cả người đều là mùi đồ ăn. Còn cô ta thì mặc váy trắng đi guốc búp bê, mặt đã đẹp lại còn biết điểm tô cho những ưu điểm cho rõ nét hơn, cơ thể cũng thơm mùi hoa nhài nhàn nhạt, nhỏ bé e ấp nép gần người mang lại cảm giác an toàn cho mình.

Quan trọng nhất là, một người là vợ ba năm, một người là em gái nuôi của vợ chưa được gặp mấy lần. Nhìn chán vợ, tất nhiên sẽ đem lòng lo lắng cho một người khác giới xinh đẹp khác.

Vả lại trẻ con biết khóc có kẹo ăn, Trương Hân giả bộ đau đớn khổ sở trước, đương nhiên sẽ được chú ý trước rồi.

Đàn ông vô trách nhiệm nào chả vậy...

Hạ Triển kéo Trương Hân lùi ra xa, lạnh lùng nói:

- Cô im đi, đừng làm em ấy sợ!

Sau đó hai người tự nhiên đi ra ngoài, để lại phòng bếp vẫn còn nồi sôi ùng ục và nền nhà đầy nước cùng mảnh vỡ cho Trương Lương Dĩnh.