Nuôi Nhốt (Quyền Dưỡng)

Quyển 3 - Chương 5: Phân tích

EDIT + BETA: FANG QING

Diệp Thanh Linh, con không được phép có tình cảm.

Người ba trong trí nhớ đẩy kính, mặt kính loáng lên vệt trắng, áo khoác của ông trắng tinh, Diệp Thanh Linh khỏi nhìn cũng biết, khuôn mặt của ông chắc chắn cũng trắng bệt, công việc nghiên cứu không chỉ cướp đi sự chú ý của ông, mà còn cướp cả vợ con, gia đình, cướp luôn khả năng biểu đạt. Diệp Thanh Linh ngẩng đầu, khuôn mặt vô cảm giống hệt.

Vâng, thưa ba.

Như thế sẽ tốt cho trái tim của con.

Người đàn ông hờ hững xoa đầu Diệp Thanh Linh, sau đó lại lao mình vào công việc.

Trí nhớ của Diệp Thanh Linh tốt lắm, nhưng mấy chuyện khi bé của y lại rất mơ hồ, bởi lẽ y chẳng bao giờ chú tâm đến những việc mình không hứng thú, thành thử ra kí ức cứ chỗ trống chỗ rỗng. Tình trạng ấy kéo dài mãi cho đến khi gặp được Ngô Chí, từ ngày đó trở đi, trong trí nhớ của Diệp Thanh Linh chỉ tồn tại mình Ngô Chí. Song, có một đoạn kí ức vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu Diệp Thanh Linh mãi.

Y nhớ khi ấy mình đang ở tiệm thuốc đông y, do bị tim từ bé, Diệp Thanh Linh khám riết thành quen. Phòng khám âm u mù mịt, bên trong khói thuốc lượn lờ, khói bay ngập ngụa khắp nơi, Diệp Thanh Linh đưa mắt từ bức tranh kinh mạch trên tường sang lão đông y lọm khọm khô quắt như bộ xương khô, cánh tay gà còm của lão bóp nhẹ cổ tay y.

Lão ưa văn vẽ lắm, mở miệng toàn mấy câu thoại kinh điển ảo tung chảo trong tiểu thuyết kiếm hiệp ngày xưa:

…Anh bạn nhỏ hãy nghe lão phu khuyên một câu, nếu không muốn trái tim đau đớn, lòng cậu nên vô hỉ vô bi, chớ động phàm niệm. Phàm tâm nhập ma, với tính huống của cậu, chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi, cũng tạo ra kết cục khó thể vãn hồi. Nhớ lấy, nhớ lấy…

Lão đông y cứ lặp đi lặp lại mấy lời ấy trong màng khói mịt mùng, biết đâu do cái style ấy nên Diệp Thanh Linh mới thấy hay hay, rồi nhớ mãi, dù cho bây giờ câu nói “chớ động phàm niệm, phàm tâm nhập ma” cứ luẩn quẩn trong đâu, thì y khi ấy cũng chẳng thèm quan tâm, từ nhỏ Diệp Thanh Linh đã học cách không chế cảm xúc…Y chưa từng ngờ tới, mình sẽ đυ.ng phải Ngô Chí – người khiến y rung động và để ý đến phát điên.

___Trên thế giới này sao lại tồn tại một con người tốt đẹp như thế chứ? Khiến lòng y rạo rực, tình cảm trào dâng, thích đến mức…sắp đọa ma. Không nhìn thấy em, tim sẽ lo đến ê ẩm; tiếp xúc với em, tim sẽ vui đến nhói lên; không được em chú ý, tim sẽ âu sầu đến buốt lặng. Biết rõ Ngô Chí đối với Diệp Thanh Linh, là một loại thuốc độc trí mạng, nhưng bất kể là rung động, yêu thích hay đau khổ đều xuất phát từ “Ngô Chí”.

Cho nên, ngay khi xác định bản thân là một gánh nặng, Diệp Thanh Linh chẳng do dự nhảy xuống biển xác sống, mang theo sự ích kỷ muốn Ngô Chí ngớ kỹ cái tên Diệp Thanh Linh cả một đời;

Cho nên, ngay khi thức tỉnh, Diệp Thanh Linh chẳng màng mình còn sống và biến dị, vội vã đi tìm Ngô Chí, nhặt em ấy về nuôi nhốt, thỏa mãn biến Ngô Chí thành một Ngô Chí chỉ có Diệp Thanh Linh.

Sao y có thể thích một người đến mức đó cơ chứ? Bất kể là quá khứ, hiện tại, hay tương lai; bất kể là người, hay quái vật, Diệp Thanh Linh chỉ cần Ngô Chí. Điên rồi, nhập ma rồi. Y từng cấu xé ngực trái của mình, rạch đi lớp da, bẻ gãy xương trắng, virus trong cơ thể sẽ không dễ dàng để y tử vong, nên y vẫn sống để nhìn thử cơ quan lộ ra ngoài không khí ấy, nó đang hăng hái đập tưng bừng. Diệp Thanh Linh hờ hững nghĩ, đây là trái tim đã hành hạ y nửa đời người ư? Cục thịt đó sao mà xấu xí quá đỗi, mạch máu gồ ghề, dính dính bóng bẩy, không sợ chết đập ầm ĩ___chính là nó, khiến y sống khắc nghiệt nửa đời người, thẩm chí ngay cả khi trộm nhớ người nọ một chốc, nó cũng ngu ngốc kháng nghị không cho. Quá nhỏ bé, miếng thịt này sao đủ để chứa đựng người nọ chứ.

Diệp Thanh Linh cong tay bóp chặt miếng thịt không biết tốt xấu ấy, nó run bật lên, sung huyết đỏ bừng. Diệp Thanh Linh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn không móc nó ra, lũ virus đang rít lên báo động trong não y___những hành vi tổn hại trực tiếp tới chủ thể, sẽ bị tín hiệu cảnh báo trong não ngăn lại, giống như cơ chế tự động phản xạ của con người khi chạm vào lửa vậy. Diệp Thanh Linh nhét khối thịt vào l*иg ngực, phần da bị tách ra chậm rãi liền lại với tốc độ mắt thường có thể quan sát, chỉ một lát, cơ thể y lại lành lặn không chút tì vết, Diệp Thanh Linh nâng ngón tay dính máu lên vẽ vẽ, rồi lặng đi. Cả đời này, y nhất định phải chung sống với miếng thịt xấu xí đó, việc này chẳng vui chút nào cả.

Diệp Thanh Linh rất lí trí, nên y bắt đầu nhận ra, virus không những cải tạo thân thể y, mà còn thay đổi cả lối tư duy suy nghĩ. Có thể do Diệp Thanh Linh quá mức lí trí, thành ra y không giống với lũ quái vật chỉ biết hành động theo bản năng ngoài kia, song Diệp Thanh Linh vẫn cảm nhận được sự khác biệt trong cơ thể: y không ghét việc gϊếŧ “người”, không ghét máu, không cần ăn___thậm chí y còn khá thích ăn não, nếu được, y sẽ lén nấu cho Ngô Chí ăn thử một lần coi sao, y rất tin tưởng tài nấu nướng của mình; y thậm chí còn có thể cắt rời tứ chi___ Diệp Thanh Linh của hiện tại đích thị là một con quái vật.

Một nhân loại tên Diệp Thanh Linh, chỉ cần đứng từ xa ngắm nhìn Ngô Chí đã đủ thỏa mãn, nhưng một quái vật tên Diệp Thanh Linh, thì chẳng có gì phải kiêng dè. Nếu nói Diệp Thanh Linh của quá khứ có thể vì Ngô Chí mà chết, thì Diệp Thanh Linh của hiện tại dù có chết, cũng phải kéo Ngô Chí theo cùng.

Y đang nổi điên một cách lí trí, Diệp Thanh Linh hờ hững đánh giá bản thân. Không phải y không có tình cảm, phần người và phần con là hai đặc thù nổi bật của nhân loại, chẳng qua y đã học cách kiểm soát tình cảm từ tấm bé rồi, nhưng Diệp Thanh Linh cũng ý thức được, một khi thứ tình cảm đè nén lâu ngày ấy vỡ òa…lời lão đông y khuyên dạo gần đây cứ luẩn quẩn trong đầu y “Chớ động phàm niệm, cõi trần dễ đọa ma…sai một li thôi, cũng dẫn đến kết cục khó thể vãn hồi”. Thật ra y và ba mình cũng giống nhau lắm, ông ta phát điên vì công viện, còn Diệp Thanh Linh lại phát điên vì Ngô Chí.

Đã trễ rồi, Diệp Thanh Linh nghĩ, trễ lắm rồi, y sớm đã đọa ma.

Diệp Thanh Linh ngắm nghía gương mặt ngủ say của Ngô Chí, dương quang vẫn rọi vào bất chấp mạt thế bủa vây, tia hừng đông xuyên qua rèm cửa, ánh lên sắc trắng. Ngô Chí thường ngày nhìn tùy tiện vậy thôi, lúc ngủ lại ngoan ngoãn lạ, Diệp Thanh Linh có ôm thì cậu cũng thuận theo vùi mặt vào lòng y say ngủ, hệt như chú mèo con. Diệp Thanh Linh cứ ngắm Ngô Chí mãi như thế, y nghĩ, người tốt nhất trên thế giới này chính là Ngô Chí, mà Ngô Chí, đã thuộc về y.

Chẳng thể kiềm chế trước sự cám dỗ của Ngô Chí, Diệp Thanh linh nhích qua hôn cậu, cọ một cái, rồi đâm thẳng vào nơi ấy. Đêm qua chơi bời đến khuya, huyệt khẩu vẫn mềm mại và ướŧ áŧ, dễ dàng bao trọn vật kia. Ngô Chí chôn đầu vào gối, cậu thùm thụp giãy dụa, mơ màng mở mắt, hết sức ngu ngơ, còn chưa cảm nhận được thằng nhóc chôn trong người mình, thì người nọ đã bắt đầu vận động, Ngô Chí trực tiếp bị đâm đến nói không ra hơi.

“Diệp Thanh Linh!! Cái đồ vô liêm sĩ nhà anh…” Ngô Chí tức muốn chết, giãy dụa: “Anh mẹ nó…mới sáng sớm đã…a!”

Diệp Thanh Linh đè Ngô Chí lại, như con mèo dùng móng vuốt giữ chặt con mồi, Ngô Chí lập tức cảm nhận được sự lợi hại gấp bội của thứ trong thân thể, nhỏ giọng rêи ɾỉ, khe khẽ cầu xin, mới sáng sớm, vừa tỉnh ngủ đã bị làm rồi.

“Đừng, đừng…ưm ưm…Anh chậm, chậm một chút, ông đây đêm qua xuýt chút bị anh làm chết rồi___a!”

“Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh tách khỏi bờ môi Ngô Chí, cúi đầu liếʍ dọc theo những lằn đỏ trên lưng cậu: “Sinh nhật vui vẻ.”

Động tác của Ngô Chí ngựng lại, cậu nghiêng đầu liếc tên nhóc gian xảo kia, bộc lộ nỗi niềm căm phần khi bị làm của cậu. Song vì tư thế hơi khó nói nên Ngô Chí vẫn thua, cậu hít một hơi, lặng lẽ nhích người, cả cơ thể dán sát vào Diệp Thanh Linh, sát thêm tí nữa, lại tí nữa.