Nữ Bác Sĩ Pháp Y Thiên Tài, Nhà Giải Phẫu Tâm Lý

Chương 8: Vụ án người phụ nữ mang thai mèo (8) - Đã bắt được hung thủ thật sự chưa?

Phương Diệu và Trương Tiểu Ngọc có mặt ở rìa quảng trường từ sáng sớm.

Quảng trường lúc này khá đông đúc, nhiều người cao tuổi đang tập thể dục buổi sáng, tạo nên một bầu không khí nhộn nhịp, sôi động. Tuy nhiên, Phương Diệu ngay lập tức nhận ra Mộc Miên ở giữa đám đông ấy.

Cô vẫn quấn khăn quàng dày, cả người thu mình lại trong đó, ánh mắt lơ đãng nhìn hàng cây trong bồn hoa.

Trương Tiểu Ngọc nhìn theo ánh mắt của Phương Diệu và cũng thấy Mộc Miên.

“Bác sĩ Mộc, cô đứng đây làm gì thế? Tập thể dục buổi sáng à?” Trương Tiểu Ngọc ngạc nhiên, vì Mộc Miên không giống kiểu người thích vận động.

“Tôi đang đợi xe.”

“Ở đây cấm đỗ xe mà. Sao cô lại đứng đây đợi? Đợi xe thì phải đứng ngoài lề đường chứ.”

Mộc Miên liếc nhìn Phương Diệu rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi. “Giờ thì tôi tìm thấy xe rồi.”

Trương Tiểu Ngọc cảm thấy khó hiểu: “Xe đâu? Tôi chẳng thấy chiếc nào cả.”

“Cô lên xe đợi chúng tôi đi.” Phương Diệu đưa chìa khóa cho Mộc Miên. “Tôi và Tiểu Ngọc còn nhiệm vụ cần làm.”

Trương Tiểu Ngọc bỗng chợt hiểu ra. Thì ra Mộc Miên muốn đi nhờ xe của họ. Nhưng làm sao cô ấy biết họ sẽ đến đây vào sáng nay? Không đúng, khoan đã, làm sao sếp lại biết cô ấy đang chờ họ?

Trương Tiểu Ngọc cảm thấy mình như bị cho ra rìa!

Mộc Miên không nhận lấy chìa khóa. “Tôi sẽ cùng đi điều tra với hai người. Tôi rất quen thuộc khu vực này. Khi mới chuyển đến, ngày nào tôi cũng tuần tra xung quanh khu dân cư. Dù giờ đã giảm xuống còn mỗi tuần một lần, nhưng chắc cũng không ảnh hưởng gì.”

Trương Tiểu Ngọc nghe mà sửng sốt. Mộc Miên từng là đặc vụ bí mật hay sao? Hay cô ấy từng đắc tội với ai? Tại sao lại cần phải tuần tra nơi mình sống mỗi ngày như thế?

Phương Diệu gần đây đang nghiên cứu về hội chứng tự kỷ, anh biết rằng nhiều người mắc hội chứng này rất khó chịu với môi trường xa lạ. Họ cần làm quen với xung quanh một cách lặp đi lặp lại để thích nghi. Vì vậy, anh không cảm thấy ngạc nhiên trước hành vi của Mộc Miên.

“Cô có biết ai có thể hiểu rõ về những con mèo hoang quanh đây không?”

"Cô ấy." Mộc Miên chỉ về phía một cô gái đang ngồi xổm bên mép bãi cỏ. "Theo số liệu thống kê của tôi, cô ấy là người cho mèo hoang ăn thường xuyên nhất ở đây."

Cô gái còn trẻ, khuôn mặt ngọt ngào, quanh chân là mấy chú mèo gầy guộc.

"Chào cô, tôi là Trương Tiểu Ngọc, đến từ Sở Cảnh sát Thành phố. Chúng tôi cần cô phối hợp trong cuộc điều tra."

Cảnh sát Trương đưa thẻ của mình ra. "Cô có từng thấy con mèo này chưa?" Anh đưa bức ảnh cho cô gái.

Cô gái tên là Bạch Tĩnh, một cử nhân vừa tốt nghiệp, hiện đang làm nhân viên công tác xã hội trong khu phố. Cô thoáng bất ngờ khi nhìn Mộc Miên một chút, sau đó nhận lấy tấm ảnh. Xem kỹ một lúc, cô trả lời: "Có, tôi biết con mèo này. Tôi từng cho nó ăn."

Bạch Tĩnh chỉ vào bức ảnh: "Nhìn tai nó mà xem, có một miếng nhỏ bị sứt. Tôi thường cho nó ăn xúc xích. Nhưng dạo gần đây tôi ít thấy nó xuất hiện."

"Khoảng bao lâu rồi cô không thấy nó?"

"Chắc khoảng bốn, năm ngày."

"Ở đây có nhiều người cho mèo ăn không?"

"Khá đông. Ở gần đây có khu đại học, nhiều sinh viên hay tới đây cho mèo ăn. Người dân trong khu phố thỉnh thoảng cũng cho ăn."

"Mọi người đều biết nhau chứ?"

"Những người hay cho mèo ăn thường xuyên thì có biết nhau. Chúng tôi còn lập một nhóm chat để trao đổi với nhau."

"Cô có thể thêm chúng tôi vào nhóm đó không?"

"Được ạ." Bạch Tĩnh mở điện thoại và thêm Phương Diệu cùng Trương Tiểu Ngọc vào nhóm. "Nhóm này chủ yếu để trao đổi cách chăm sóc mèo, không có gì đặc biệt cả."

"Trong những người cùng cho mèo ăn với cô, có ai cư xử kỳ lạ gần đây không?"

"Tôi không nghĩ vậy. Chúng tôi chỉ nói chuyện qua loa khi cho mèo ăn, nên không quen nhau lắm. À, tôi vừa nhớ ra, có một người trong khu phố sáng nào cũng đến cho mèo ăn, dùng loại thức ăn cho mèo rất đắt tiền. Chính vì vậy tôi mới nhớ rõ. Tôi nghĩ anh ta tên là Chu..."

Bạch Tĩnh có vẻ khó nhớ ra, nhưng cô nhanh chóng gọi một người giao hàng vừa đi ngang qua. "Trần Huy, qua đây chút nào."

Người giao hàng tên Trần Huy dừng chiếc xe máy của mình. Anh có dáng người cao lớn, hơi tròn, da trắng, đeo một cặp kính gọng đen cứng cáp, nhưng nụ cười lại rất tươi tắn.

"Bạch Tĩnh, có chuyện gì thế?"

"Anh chàng hay cho mèo ăn cùng tụi mình ấy, người hay cho ăn thức ăn mèo nhập khẩu, tên gì nhỉ? Người họ Chu, lúc nào cũng mặc áo xanh?"

"Là Chu Nhã Minh." Trần Huy ngay lập tức nói tên người đó.

Trương Tiểu Ngọc nhanh chóng ghi lại cái tên. Phương Diệu sau đó hỏi liệu họ có biết Lý Diễm không.

Nghe đến cái tên này, cả Bạch Tĩnh và Trần Huy đều lộ vẻ khó chịu. Bạch Tĩnh tức giận nói: "Cô ta là một người phụ nữ điên khùng, lúc nào cũng mất kiểm soát, gây rắc rối cho bất kỳ ai mà cô ta gặp!"

Cô chỉ về phía bụi cây gần đó. "Ngay chỗ kia, cô ta suýt nữa đã đá chết một con mèo hoang, chỉ vì con mèo cọ vào người cô ta. Đúng là người độc ác, chắc chắn sẽ gặp quả báo thôi."

"Thế còn con mèo nhỏ đó thì sao?"

"Một người tốt bụng đã đưa nó đến bác sĩ thú y chữa trị, sau đó nhận nuôi nó luôn. À, hình như người đó chính là Chu Nhã Minh."

Phương Diệu hỏi: "Chuyện này có nhiều người biết không?"

"Khá nhiều. Việc đó xảy ra vào cuối tuần, nhiều người đã nhìn thấy cô ta ngược đãi mèo. Thậm chí có người còn quay video và đăng lên mạng nữa."

"Được rồi, cảm ơn sự hợp tác của hai người."

Sau khi kết thúc câu hỏi, Phương Diệu định rời đi thì nhận thấy Mộc Miên đang nhìn chằm chằm vào Trần Huy.

Trần Huy cũng cảm nhận được ánh mắt của Mộc Miên, anh gãi đầu ngượng ngùng. "Cô Mộc, hôm nay vẫn chưa có kiện hàng quốc tế nào từ chị cô đâu. Nếu có, tôi sẽ liên lạc với cô ngay."

Vẻ mặt Mộc Miên thoáng buồn bã. "Chị ấy trước đây luôn gửi tạp chí y khoa mà tôi cần rất đúng hạn. Chị ấy sẽ không quên đâu."

Trương Tiểu Ngọc nói: "Sao cô không thử gọi cho chị mình hỏi xem?"

Mộc Miên cúi đầu, im lặng không nói gì.

Trần Huy giải thích: "Vì cô ấy có mẫu thuẫn với chị gái nên không chủ động liên lạc."

Phương Diệu có chút kinh ngạc, người giao hàng tên Trần Huy này dường như biết khá nhiều về Mộc Miên.

Khi đã lên xe, Phương Diệu hiếm hoi buông lời tám chuyện: "Cô có thân với anh chàng Trần Huy đó không?"

"Không thân lắm. Anh ấy là một người tốt, vì là người đầu tiên đáp lại nụ cười của tôi khi tôi chuyển đến đây."

"Vậy anh ta là bạn cô à?"

"Không, tôi không có bạn." Mộc Miên vẫn còn buồn. "Tôi rất phiền phức, chẳng ai muốn làm bạn với tôi cả."

Chị gái cô vốn là người trị liệu của cô, một trong số ít người có thể chấp nhận cô vô điều kiện, nhưng giờ đây dường như ngay cả chị cũng đã bỏ rơi cô.

Mộc Miên cảm thấy hơi thất bại và có chút hối hận vì đã cãi nhau với chị mình.

Khi trở về cục, Phương Diệu lập tức yêu cầu Trương Tiểu Ngọc và đội điều tra về Chu Nhã Minh.

Chưa đầy nửa ngày, Trương Tiểu Ngọc đã tìm được thông tin:

"Sếp, người tên Chu Nhã Minh này làm việc tại một công ty thương mại nước ngoài. Trước đây tình hình tài chính của anh ta khá ổn, nhưng mấy năm gần đây thua lỗ nhiều trong chứng khoán. Vợ anh ta đã ly hôn, anh phải bán nhà, và hiện đang sống chung với bố mẹ. Người trong khu phố nói rằng anh ta khá nhỏ mọn, danh tiếng không tốt, nhưng chưa từng làm gì quá đáng hay có tiền án tiền sự. Tuy nhiên, hàng xóm có đề cập rằng dạo gần đây anh ta dường như có tiền, tiêu xài rất phóng khoáng."

Trương dừng lại một chút rồi nói tiếp: "À, anh ta còn là một blogger về thú cưng. Chính anh ta đã đăng tải video Lý Diễm ngược đãi con mèo lên mạng, nhờ đó nổi tiếng trong một thời gian ngắn."

"Chúng ta đến gặp anh ta thôi." Phương Diệu nói.

Phương Diệu và Trương Tiểu Ngọc đến nhà Chu Nhã Minh. Khi bố mẹ Chu Nhã Minh nhìn thấy cảnh sát đến tận cửa, họ lập tức tỏ ra lo lắng. Bố anh ta thấp giọng hỏi: "Các anh cảnh sát, có phải Tiểu Minh nhà chúng tôi đã làm chuyện gì phạm pháp không?"

Trương Tiểu Ngọc trấn an họ: "Bác trai, bác gái, đừng lo lắng. Chúng tôi chỉ đến để thu thập một số thông tin. Xin hãy trả lời thành thật những câu hỏi của chúng tôi."

"Chúng tôi... nhất định sẽ hợp tác đầy đủ. Mời các anh ngồi." Bố của Chu Nhã Minh liếc nhìn vợ mình, sau đó nói gấp gáp: "Bà già kia, sao còn đứng đó mà không pha trà? Mau vào phòng Tiểu Minh lấy hộp trà đỏ nhập khẩu mà nó mang về ra đây mời các anh cảnh sát đi!"

Trương Tiểu Ngọc vội xua tay:

"Bác trai, không cần khách sáo đâu. Chúng tôi không cần trà, chỉ muốn hỏi Chu Nhã Minh vài câu thôi. Giờ này chắc anh ấy sắp tan làm rồi, đúng không ạ?"

Mẹ của Chu Nhã Minh đứng ngẩn ra, không biết nên đi hay ở, trông cực kỳ lúng túng.

Thấy vậy, bố của Chu liền quát mắng: "Bà đúng là vô dụng, pha mỗi ấm trà mà cũng không xong! Bà ở đây tiếp các anh đi, để tôi vào lấy trà! Đúng là đồ vô dụng!" Nói xong, ông bước nhanh vào căn phòng bên trái.

Phương Diệu và Trương Tiểu Ngọc liếc nhìn nhau, cả hai đều nhận ra hành động của cặp vợ chồng già có điều gì đó rất bất thường.

Phương Diệu mỉm cười, giả vờ đùa một cách tự nhiên: "Tôi chỉ nghe nói cà phê nhập khẩu là ngon, không biết trà nhập khẩu liệu có ngon hơn trà trong nước không nhỉ?"

Người mẹ đang bày dĩa trái cây, nghe đến đây thì sắc mặt thay đổi, làm rơi cả khay trái cây xuống sàn nhà.

Nhận thấy có gì đó không ổn, Phương Diệu và Trương Tiểu Ngọc lập tức lao vào căn phòng, chỉ thấy người bố đang đổ nước lên một chiếc laptop.

Khi chai nước suối được đổ cạn, chiếc laptop đã hoàn toàn bị hỏng.

Ngay lúc đó, bà mẹ ở bên ngoài bỗng hét lớn: "Tiểu Minh, chạy đi! Cảnh sát tới nhà rồi!"

Phương Diệu và Trương Tiểu Ngọc lập tức đuổi theo, nhanh chóng bắt được một người đàn ông trung niên ở cầu thang. Anh ta mặc áo sơ mi, đeo kính, trông khá nho nhã và lịch sự.