Hạ Cánh Nhanh Chóng

Chương 64: Bài học cuối cùng trước khi ra đi

Điện thoại rung lên một cái. Trình Hướng Lê giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hắn ngồi xuống bàn ăn rồi trả lời tin nhắn của Tống Dụ Minh.

Vài phút sau, Tống Dụ Minh bước ra, anh chỉnh lại nút tay áo và kéo ghế ngồi xuống: "Xin lỗi, vừa rồi đang làm việc nên không thấy tin nhắn."

"Không sao, nếu thật sự có chuyện gấp, tôi chắc chắn sẽ gọi điện cho em." Trình Hướng Lê mở gói đồ ăn ra đưa đến trước mặt anh.

"Bắc Kinh có tuyết rơi lớn à?" Tống Dụ Minh xé gói sốt cà chua, bóp vào hộp.

Trình Hướng Lê ừm một tiếng, có vẻ hắn không muốn nói nhiều về việc này: "Dù sao mỗi năm, cứ vào đông là sẽ có vài đợt tuyết rơi dày, quen rồi sẽ ổn thôi."

Khoai tây chiên vẫn còn nóng. Tống Dụ Minh chấm sốt cà chua rồi ăn một miếng khoai tây giòn rụm: "Nhưng tôi thấy giọng điệu tin nhắn của anh gửi cho tôi rõ ràng là rất ấm ức."

"Thật sao?" Trình Hướng Lê vừa ăn vừa nói: "Có lẽ vì qua màn hình nên cảm xúc biểu đạt bị sai lệch chút thôi."

Bình thường hắn rất ít khi nói những lời nhàm chán như vậy. Tống Dụ Minh nghe xong lập tức ngẩng đầu nhìn hắn một cái, anh không rõ đã có chuyện gì xảy ra.

Trình Hướng Lê im lặng một lúc rồi hỏi: "Hôm nay tâm trạng của em đã tốt hơn chút nào chưa?"

"Ừm." Tống Dụ Minh nhẹ nhàng đáp: "Hôm nay nghe buổi thuyết giảng của chuyên gia xong thì cảm thấy đó là người rất có lý tưởng. Viện trưởng mời người này đến giảng đúng là thích hợp hơn tôi."

"Nhanh như vậy đã chịu thua rồi à? Không giống em chút nào."

"Chuyện này vốn không cần tranh thắng thua mà, gặp được người đi trước giỏi hơn mình thì nên học hỏi từ người ta." Tống Dụ Minh đã ổn hơn rất nhiều rồi: "Nhưng chắc anh sẽ không ngờ được là vị chủ nhiệm đó còn muốn lôi kéo tôi đến Bắc Kinh làm việc đấy."

Trình Hướng Lê nghe vậy thì ánh mắt trở nên sắc bén, hắn đặt đồ trong tay xuống, nhíu mày nhìn anh.

Tống Dụ Minh cúi đầu sờ sờ cổ: "Chắc là tôi sẽ không đi đâu. Khó khăn lắm mới quen với cuộc sống ở đây, nếu chuyển đến một nơi lạ lẫm thì phải bắt đầu lại từ đầu."

"Đó là suy nghĩ thật sự của em sao?" Trình Hướng Lê đã nghe thấy cuộc nói chuyện của anh lúc nãy nên hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Tống Dụ Minh gật đầu: "Bạn bè đối với tôi cũng rất quan trọng."

"Nhưng bạn bè dù quan trọng đến đâu cũng không thể so với gia đình và chính bản thân em, đúng không?" Giọng của Trình Hướng Lê đột nhiên trầm xuống.

Tống Dụ Minh bất ngờ ngẩng đầu, anh ngạc nhiên hỏi: "Ý anh là gì?"

"Từ trước đến nay, tôi luôn nghĩ em không phải là người chịu đựng thiệt thòi." Trình Hướng Lê cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, nhưng ngay cả chính hắn cũng không nhận ra bản thân đang run rẩy.

"Anh muốn khuyên tôi về Úc à?" Tống Dụ Minh khó tin nhìn hắn, lòng anh nặng trĩu: "Sao anh lại nói như vậy?""Tôi chỉ... không muốn thấy em mãi phân vân như thế." Trình Hướng Lê nghe thấy giọng nói như muốn khóc của anh, trong lòng hắn bỗng chốc mất đi điểm tựa.

"Nhưng lựa chọn này không liên quan đến anh." Tống Dụ Minh nhấn mạnh nói: "Thật ra từ lúc đồng ý kết hôn với Lưu Trạch Thần, tôi đã không nghĩ đến việc quay lại nữa rồi."

Trình Hướng Lê nhíu mày càng chặt hơn: "Nhưng tôi không muốn trở thành Lưu Trạch Thần thứ hai."

"Anh không giống anh ta." Tống Dụ Minh chống tay lên bàn, suýt nữa thì đứng bật dậy: "Tôi ở bên anh rất hạnh phúc."

Nói xong, trong bầu không khí nóng bức của căn phòng, ánh mắt của hai người dán chặt vào nhau. Tống Dụ Minh do dự một lúc rồi nói tiếp: "Anh cứ nhất định phải bắt tôi nói những lời như vậy mới hài lòng sao?"

Trình Hướng Lê khẽ hắng giọng, hắn không thể tận hưởng lời tỏ tình mập mờ của anh.

Tâm trạng của Tống Dụ Minh lúc này rối tung như hộp đồ ăn trên bàn, anh không còn muốn dọn dẹp nữa: "Tôi đi rửa mặt đây, anh dọn dẹp đi nhé."

Trình Hướng Lê nhìn anh lên lầu, hắn bóp vỡ hộp đựng thức ăn xong rồi bỏ vào túi rác.

Hắn giặt khăn lau bàn, vừa ra khỏi phòng bếp thì điện thoại trên bàn reo lên.

Là mẹ hắn gọi đến.

Trình Hướng Lê cầm điện thoại lên nhìn, thấy tên hiển thị trên màn hình, hắn nhíu chặt mày.

Theo thói quen của Trình Thu Lan, bà chỉ nhắn tin mà thôi. Nếu gọi điện vào nửa đêm như này chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Tống Dụ Minh tắm đang đứng trước gương lau khô tóc, anh cầm điện thoại lên định nhắn tin cho Trình Hướng Lê bảo hắn lên nói chuyện rõ ràng.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa đứt quãng. Anh mở cửa ra thì thấy Trình Hướng Lê đang đứng bên ngoài, hai tay thì buông thõng.

"Dụ Minh, sáng mai tôi phải về Quảng Châu một chuyến."

Giọng nói Trình Hướng Lê cứng đờ, như một món đồ chơi sắp hết pin.

"Có chuyện gì vậy?" Tống Dụ Minh nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Mẹ tôi vừa gọi điện nói ông nội tôi có thể sẽ không qua khỏi." Trình Hướng Lê cúi đầu, ánh mắt dần mất đi tiêu cự: "Có thể trong tối nay, cũng có thể là ngày mai... Tóm lại, tôi phải về gấp."

Cơn giận của Tống Dụ Minh lập tức tan biến, anh nắm lấy tay hắn: "Vào trong đi."

"Không cần, tôi đứng ở đây được rồi." Trình Hướng Lê đưa tay chống lên khung cửa.

Hắn lo rằng nếu ngồi xuống rồi thì sẽ không thể đứng dậy được nữa.

Trình Hướng Lê nhớ lại mùa Tết hai năm trước, khi đó hắn vừa được thăng chức cơ trưởng, sự nghiệp đang trên đà thăng tiến, bận rộn không ngừng.

Ngày Tết đi thăm ông nội thì phát hiện răng của ông đã rụng gần hết, ông phải lén uống cháo loãng.

Trình Hướng Lê muốn đưa ông đi làm răng giả, nhưng ông lại cười nói: "Không vội, chờ vài tháng nữa ấm lên rồi tính."

Trình Hướng Lê cũng vì quá bận mà không để ý đến chuyện này.

Đáng tiếc là vẫn chưa tới được mùa xuân mà ông đã phải nhập viện.

Khi ấy, Trình Hướng Lê nhận được cuộc gọi báo ông vào viện, hắn lập tức bay về Quảng Châu, vừa đến bệnh viện là hắn nghe thấy bác sĩ nói tình trạng của ông đã rất nghiêm trọng, mất khả năng nuốt và di chuyển, bác sĩ khuyên hắn nên đưa ông về viện dưỡng lão đồng thời phải sớm chuẩn bị tâm lý.

Nhìn người ông chỉ trong vài tháng đã thay đổi đến vậy nằm trên giường bệnh, Trình Hướng Lê hận không thể tự tát mình hai cái.

Sau đó, mỗi lần Trình Hướng Lê đến thăm ông nội, hắn đều phải chuẩn bị tâm lý.

Trình Hướng Lê tưởng rằng mình đã xây dựng tâm lý vững chắc suốt hai năm qua, nhưng khi nhận được cuộc gọi hôm nay của mẹ, ngay từ câu nói đầu tiên, sự hối tiếc lại trào dâng từ tận đáy lòng hắn.

Tống Dụ Minh không biết tình trạng của ông hắn, nhưng bây giờ có lẽ không phải lúc để hỏi.

"Có cần tôi làm gì không?" Anh nắm chặt tay Trình Hướng Lê.

"Bác sĩ nói nếu mở khí quản thì có thể kéo dài thêm ba, bốn ngày..." Trình Hướng Lê nhỏ giọng hỏi anh: "Em thấy có cần thiết không?"

"Ông bị bệnh gì?"

"Bệnh Alzheimer, nằm viện hai năm rồi, sống đến tám mươi sáu tuổi, cũng coi như đi hết đời người."

"..." Tống Dụ Minh im lặng một lúc, anh nhẹ nhàng chớp chớp mắt.

Trong vấn đề sinh tử, Trình Hướng Lê thật sự rất biết cách làm khó bản thân.

"Là bác sĩ, chúng tôi nhất định sẽ đưa ra đề nghị kéo dài sự sống cho bệnh nhân. Nhưng anh đã ở bên cạnh ông suốt thời gian qua, trong lòng chắc hẳn đã có quyết định rồi, đúng không?" Tống Dụ Minh nhẹ nhàng nắm tay hắn: "Nếu anh muốn dùng thời gian này để ở bên ông thêm một chút, thì nên mở khí quản; còn nếu anh đã chuẩn bị sẵn sàng, cứ thuận theo tự nhiên cũng được."

Trình Hướng Lê ngẩn người nhìn anh: "Tôi còn tưởng em sẽ khuyên tôi mở khí quản."

"Chăm sóc cuối đời không giống với cấp cứu hồi sức, tôi cũng không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này." Tống Dụ Minh rút một tay ra, anh vỗ nhẹ lên vai hắn: "Bỏ qua góc nhìn của bác sĩ, nếu đã không thể tránh khỏi cái chết thì tôi hy vọng anh có thể làm theo quyết định của mình."

Trình Hướng Lê ngây người nhìn anh, hắn đột nhiên ôm chầm lấy Tống Dụ Minh, ghì chặt anh vào lòng, thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn em, Dụ Minh."

Cảm ơn em, đã cho tôi dũng khí tin vào chính mình.

Tống Dụ Minh suýt thì bị hắn ôm chặt đến nghẹt thở, anh nghiêng đầu sang một bên, vòng tay ôm lấy lưng hắn: "Mai anh đi bằng gì?"

"Chuyến bay sớm nhất, tôi đã mua vé rồi."

"Anh có cần tôi đưa ra sân bay không?"

"Không cần, tôi tự bắt xe đi."

"Được," Tống Dụ Minh đáp lại, anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi hắn: "Trình Hướng Lê, quê anh ở khu nào của Quảng Đông?"

"Thiên Hà." Trình Hướng Lê hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Tống Dụ Minh từ từ buông hắn ra: "Nếu cần gì thì cứ gọi cho tôi."

Lời Tác Giả:

Bắp Ngô là thuốc an thần cho Hướng Lê khi Hướng Lê đến bờ vực sụp đổ.