Giống hệt như những gì Tống Dụ Minh đã nghĩ, sau ngày sinh nhật ấy, cả hai lại tiếp tục phải xa nhau một thời gian.
Sau khi mùa đông đến, thành phố Thượng Hải đã đón vài trận tuyết nhỏ, nhưng tuyết không đọng quá nhiều nên không cần người dọn tuyết, hôm sau nó đã tự tan hết.
Lúc mùa xuân sắp đến cũng là lúc ngành hàng không và đường sắt bắt đầu hoạt động hết công suất. Gần đây Trình Hướng Lê thường xuyên được phân công lái các chuyến bay nội địa, mỗi ngày hắn thực hiện bốn chuyến cất cánh và hạ cánh, mệt mỏi hơn rất nhiều so với các chuyến bay dài.
Một ngày nọ, hắn thực hiện chuyến bay khứ hồi từ Quảng Châu về Thượng Hải như thường lệ. Chuyến bay về cuối cùng vì trước đó bị hoãn nên hạ cánh muộn hơn nửa tiếng.
Do đó mà thời gian lên máy bay của hành khách cũng bị trì hoãn theo. Sau khi cổng lên máy bay mở, việc di chuyển bằng xe bus kéo dài gần ba mươi phút, hành khách lên máy bay đã hơi mất kiên nhẫn.
Trong số đó có một hành khách nữ, dường như gia đình cô xảy ra chuyện nên từ khi vào sân bay, cô đã liên tục nói chuyện điện thoại.
Lên máy bay rồi mà cô vẫn rất kích động, vừa khóc vừa mắng, lớp trang điểm trên mặt cũng bị lem hết.
"Cái tên đàn ông ngốc này, có mỗi việc chăm con thôi mà sao cũng không làm được vậy? Con bé mới bảy tuổi thôi, sao anh có thể để nó phải chịu đựng những điều này chứ? Nhanh đưa điện thoại cho Lạc Lạc để tôi nói chuyện với con."
Những hành khách ngồi cạnh đã đeo tai nghe vào. Một ông chú khó tính ở hàng ghế trước quay lại nhắc nhở cô hãy nói nhỏ lại.
"Lạc Lạc nghe lời mẹ, mau chóng xử lý vết thương nhé." Khi nói chuyện với con gái, giọng cô lập tức dịu dàng hơn: "...... Không sao đâu, con nhớ nghe lời bác sĩ, sẽ không để lại sẹo đâu."
Hành động khác thường của người phụ nữ đã thu hút sự chú ý của tiếp viên trưởng. Sau khi hành khách đã lên may bay hết, tiếp viên trưởng đến hỏi người phụ nữ có gặp phải khó khăn gì không.
"Tôi không cần giúp đỡ gì cả, máy bay của các người có thể bay nhanh nhanh không hả? Con gái tôi đang ở bệnh viện, tôi phải đến đó ngay lập tức." Người phụ nữ lo lắng sờ tóc: "Tôi thường xuyên đi máy bay của hãng mấy người, bình thường đều rất đúng giờ, sao hôm nay lại trễ nải như vậy?"
"Xin lỗi chị, chuyện bay này bị hoãn là do kiểm soát viên không lưu trước đó bị chậm." Tang Vũ Đồng lịch sự trả lời: "Xin chị đừng quá lo lắng, hãy thắt dây an toàn, cài đặt điện thoại về chế độ máy bay, chúng tôi chuẩn bị cất cánh ngay."
Khi máy bay tiến vào giai đoạn bay ổn định, các tiếp viên bắt đầu phát đồ ăn, tiếp viên trưởng cũng đặc biệt thông báo cho người phụ nữ về thời gian dự kiến hạ cánh.
Sau hơn một giờ bay, Trình Hướng Lê liên lạc với tần số tiếp cận của Thượng Hải và nhận được chỉ dẫn hạ độ cao thì hắn thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị trì hoãn quá lâu.
Lúc các hành khách đã rời máy bay, hắn ra khỏi buồng lái rồi tổ chức một cuộc họp ngắn với đội tiếp viên: "Xin lỗi về sự trì hoãn hôm nay, hành khách có vẻ không vui lắm phải không?"
"Phần lớn hành khách thì không sao cả. Nhưng có một người phụ nữ......" Tang Vũ Đồng kể lại: "Hình như con gái cô ấy bị bỏng nước sôi nên phải gấp rút đến đến bệnh viện, ban đầu cô ấy rất kích động."
"Bỏng nước sôi? Có phải ở bệnh viện Long Giang không?" Trình Hướng Lê lập tức nghĩ đến Tống Dụ Minh.
"Việc đó thì tôi không biết." Tang Vũ Đồng cúi đầu cười. Một cô gái khác trong đội tiếp viên vội vàng chen vào tám chuyện: "Cơ trưởng Trình, không phải bạn trai của anh là bác sĩ làm việc ở Long Giang sao?"
Kể từ sự kiện vì cứu người mà bị dừng bay vài ngày, chuyện đời tư của Trình Hướng Lê đã được lan truyền khắp hãng, nhiều cô gái bị hắn làm cho tan vỡ trái tim, cũng không thiếu những đồng nghiệp tò mò không khỏi thắc mắc người kia là ai.Thấy đồng nghiệp hiểu nhầm như vậy, Trình Hướng Lê cảm thấy khá bực bội, hắn lấp lửng nói: "Tôi sẽ đến bệnh viện hỏi cậu ấy."
Ở bên kia, tại bệnh viện Long Giang.
Lúc sáu giờ tối, Tống Dụ Minh chuẩn bị về nhà thì nhận được cuộc gọi cấp cứu, thông báo có một cô bé bảy tuổi bị bỏng nước sôi ở cả hai chân.
Tiếng khóc lóc của cô bé cùng với tiếng cãi nhau của người bố vang khắp hành lang. Bố cô bé bị vợ gọi điện mắng còn cô bé thì nằm trên giường, vì đau đớn và không muốn cởϊ qυầи nên vẫn khóc lóc không ngừng.
Cô bé bảy tuổi, đang trong giai đoạn phát triển non nớt, mặc dù đã có bác sĩ nữ đến nhưng cô bé vẫn không chịu tiếp nhận điều trị.
Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cần phải nhanh chóng làm sạch vết thương. Môi trường cấp cứu khá ồn ào, dễ khiến bệnh nhân lo lắng hơn, Tống Dụ Minh đề nghị đưa cô bé đến phòng khám để trò chuyện.
Qua quá trình trò chuyện, Tống Dụ Minh biết được cô bé tên là Hùng Lạc Nghiên, từ năm bốn tuổi đã học múa. Bất ngờ bị nước sôi bỏng cả hai chân, cô bé lo mình sẽ không còn mặc được những chiếc váy xinh đẹp để múa nữa.
Tống Dụ Minh nhớ lại trường hợp của Tiểu Tường vừa xuất viện tháng trước, cậu bé cũng thích vẽ tranh nhưng lại bị bỏng ở tay, anh lấy trường hợp điều trị thành công đó ra để an ủi cô bé, nhưng vẫn không có tác dụng.
Cuối cùng, bố cô bé phải đánh liều chịu bị mắng để gọi điện cho vợ nhờ thuyết phục con gái.
Sau nửa tiếng, với sự nỗ lực của mọi người, cô bé cuối cùng cũng ngừng khóc và đồng ý làm sạch vết thương.
Khoa bỏng không có nhiều bác sĩ nữ, Tống Dụ Minh cân nhắc đến nhu cầu của bệnh nhân nên chỉ giữ lại Hàng Văn Huyên và một y tá để giúp đỡ.
Ba tiếng sau, lúc gần mười giờ mẹ cô bé mới đến nơi.
Cô bé phải trải qua nhiều đau đớn khi làm sạch vết thương, chỗ bị bỏng đã được băng bó, cô bé vừa ngủ thϊếp đi. Mở mắt nhìn thấy mẹ đứng cạnh giường, cô bé lại bắt đầu khóc nức nở.
Mẹ cô bé đau lòng ôm lấy con, Tống Dụ Minh đứng bên giường bệnh, chờ hai mẹ con ổn định cảm xúc rồi để Hàng Văn Huyên và người nhà trò chuyện với nhau.
Lạc Lạc cũng nghiêng đầu lắng nghe, cô bé nghẹn ngào hỏi: "Anh bác sĩ ơi, em vẫn có thể tiếp tục múa chứ ạ?"
"Đương nhiên rồi, anh vừa nói với em rồi đó, có một cậu bé bị thương nặng hơn em cũng đã xuất viện rồi, cậu bé đó còn tặng cho bọn anh một hũ sao rất đẹp nữa."
Nói xong Tống Dụ Minh mở điện thoại ra, anh tìm ra bức ảnh chụp những ngôi sao để cho cô bé xem.
Lạc Lạc chớp mắt nhìn bức ảnh, cô bé lại bắt đầu sụt sịt: "Nhưng anh bác sĩ ơi, bây giờ em thật sự rất đau...... Em không muốn để lại sẹo, một chút sẹo cũng không muốn......"
"Không để lại sẹo đâu, công nghệ y học hiện tại rất phát triển, em lại còn nhỏ, hiệu quả điều trị sẽ tốt hơn."
Tuy nhiên cô bé vẫn khóc nức nở, chìm đắm trong nỗi lo lắng dữ dội.
Tống Dụ Minh nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô bé, anh nghe những câu hỏi lặp đi lặp lại thì cảm thấy hơi mơ màng.
"Cô gái nhỏ à." Anh kéo ghế xuống ngồi cạnh giường của Lạc Lạc: "Thật ra hồi bé anh cũng có một ước mơ, nhưng lại không thể thực hiện được."
"Khi còn nhỏ anh muốn trở thành phi công, nhưng vì một tai nạn nghiêm trọng nên anh không còn khả năng lái máy bay nữa."
Lạc Lạc dừng khóc, cô bé nghi ngờ hỏi: "Anh...... đang kể chuyện để an ủi em à?"
"Đương nhiên không phải rồi, những gì anh nói đều là sự thật." Tống Dụ Minh vô thức sờ vào sau vai: "Đến giờ anh vẫn còn một vết sẹo rất sâu trên cơ thể. Vết thương này khác với của em, không thể nào xóa bỏ hoàn toàn được..."
Đột nhiên cánh cửa phát ra một âm thanh lớn ngắt ngang lời anh. Tống Dụ Minh quay đầu lại, anh không thấy ai vào trong nên tưởng là người nào đó đi ngang qua vô tình va phải thế là cũng không để ý lắm.
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy sau này anh trở thành bác sĩ là để giúp cho nhiều người bảo vệ được ước mơ của họ sao?"
"Em đoán đúng rồi, thật là thông minh." Tống Dụ Minh mỉm cười hài lòng: "Trong thời gian nằm viện, anh đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ các bác sĩ, cuối cùng anh quyết định giữ ước mơ ấy trong lòng và trở thành một bác sĩ giỏi như họ vậy."
"Anh không buồn sao?"
"Đương nhiên là buồn rồi, nhưng những chuyện đã xảy ra rồi sẽ trở thành một phần cuộc sống của em." Dù nói về những trải nghiệm tồi tệ nhưng gương mặt Tống Dụ Minh vẫn nở nụ cười: "Mặc dù có những chuyện không tốt đã xảy ra với em, nhưng ít nhất chúng ta vẫn có cách khắc phục. Thời gian này nhất định phải nghe lời mẹ và bác sĩ nhé?"
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "... Vâng."
"Vậy quyết định rồi đấy nhé." Tống Dụ Minh chìa ngón tay út ra, đặt vào tay cô bé: "Nào, chúng ta móc ngoéo."
Cô bé ngại ngùng nhìn anh, lúc này, Hàng Văn Huyên cùng với bố mẹ cô bé đã trở lại.
Tống Dụ Minh lập tức thu lại thái độ vừa rồi, anh đứng dậy kéo lại áo khoác: "Thế nào rồi, hai người còn thắc mắc gì không?"
"Tạm thời không có. Vừa rồi Lạc Lạc bị dọa sợ nên đã làm phiền các anh chị nhiều rồi phải không?" Mẹ cô bé ngượng ngùng cười.
"Không sao, bị thương nặng như vậy ai cũng sẽ sợ thôi. Chúng tôi chỉ giúp được một phần, phần còn lại cần hai anh chị ở bên cạnh cô bé nhiều hơn."
"Chắc chắn rồi." Mẹ cô bé đáp rồi ngồi cạnh giường nắm tay con gái.
Tống Dụ Minh thấy sự việc đã ổn thỏa thì liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng. Đã gần mười một giờ, vì cô bé đột ngột nhập viện nên anh đã tăng ca thêm năm tiếng nữa.
Tống Dụ Minh muốn về nhà nghỉ ngơi ngay lập tức, anh tiến tới vỗ vai Hàng Văn Huyên: "Đi thôi, chúng ta có thể tan ca rồi."
Phòng thay đồ nam và nữ của khoa nằm ở hai hướng khác nhau, Tống Dụ Minh cởi đồng phục làm việc và áo blouse trắng ra để thay quần áo của mình, anh nhanh chóng quay lại văn phòng để thu xếp đồ đạc nên hoàn toàn không chú ý đến một bóng người đang đứng ngoài khu điều trị.
"Tống Dụ Minh!" Khi anh sải bước đi ra khỏi văn phòng, bỗng có một giọng nói quen thuộc cất lên.
Tống Dụ Minh quay đầu lại, anh thấy Trình Hướng Lê đang đứng cầm áo khoác, hắn nhíu mày nghiêm nghị nhìn anh.
Anh ngạc nhiên nhìn hắn từ trên xuống dưới, anh chưa kịp nói gì thì Trình Hướng Lê đã bước tới hỏi anh: "Những gì cậu vừa nói có phải là thật không?"
Tống Dụ Minh khó hiểu nhíu mày: "Chuyện gì?"
"Cậu nói rằng vì một tai nạn mà bị thương nặng nên không thể trở thành phi công."
"..." Mặt Tống Dụ Minh cứng đờ: "Anh đã nghe thấy rồi?"
Yết hầu Trình Hướng Lê lăn lăn, hắn ôm lấy cơ thể anh, nhẹ nhàng siết một cái: "Đã muộn rồi, nếu cậu không phiền, tối nay tôi sẽ đưa cậu về nhà."
Tác giả có điều muốn nói:
Chương tiếp theo sẽ bật chế độ cực tối cực mờ ám đó nha~