Hạ Cánh Nhanh Chóng

Chương 52: Tình yêu, cái chết và lòng can đảm

Sau khi cầm máu và khâu vết thương, các chỉ số sinh tồn của sản phụ dần ổn định, cũng đã dần lấy lại được ý thức.

Bên ngoài phòng phẫu thuật là người chồng đang lo lắng chờ đợi. Thấy bác sĩ đẩy giường bệnh ra, anh ta lập tức tiến đến hỏi: "Bác sĩ, em ấy sao rồi?"

"Mặc dù đã lấy được em bé ra một cách an toàn, nhưng do diện tích bỏng quá lớn, hiện tại cô ấy vẫn chưa qua khỏi tình trạng nguy kịch. Ngoài ra, trong quá trình phẫu thuật, bệnh nhân đột ngột bị xuất huyết nặng, chúng tôi buộc phải cắt bỏ tử ©υиɠ."

"Cắt bỏ tử ©υиɠ?" Nhìn người vợ bị quấn đầy băng gạc trên giường bệnh, gương mặt đau đớn của người chồng dần méo xệch: "Vậy nên... đó là đứa con cuối cùng của chúng tôi?"

"Đúng vậy." Tống Dụ Minh cũng cảm thấy tiếc nuối vì chuyện này: "Để đảm bảo hô hấp, chúng tôi đã làm mở khí quản cho cô ấy, tạm thời cô ấy không thể nói chuyện. Hãy động viên cô ấy một chút, lát nữa chúng tôi sẽ đưa cô ấy vào ICU."

"Nhu Nhu, xin lỗi, là anh đã về muộn, để em phải trải qua chuyện kinh khủng này một mình." Người chồng chưa nói được mấy lời thì giọng đã bắt đầu nghẹn ngào, anh ta muốn nắm lấy tay vợ nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Người phụ nữ trên giường bệnh mệt mỏi chớp mắt, không biết có nhìn rõ người trước mặt không, cô nhanh chóng khép mắt lại, cơ thể không còn chút sức lực.

Trong tiếng khóc nghẹn ngào của người chồng, giường bệnh được đẩy vào ICU. Tống Dụ Minh thay đồ vô trùng rồi giúp bệnh nhân làm sạch vùng da bị bỏng, đồng thời giám sát lượng dịch truyền và đánh giá kết quả phẫu thuật.

Trong ca phẫu thuật vừa rồi, lượng máu bệnh nhân bị mất lên tới gần 6.000 ml, tương đương với việc thay toàn bộ máu trong cơ thể. Bệnh nhân bị bỏng nặng 85%, cộng thêm vết mổ lấy thai, mỗi một mảng da thịt, mỗi một vết thương đều có nguy cơ nhiễm trùng cao.

Đặc biệt là ở phần chân, có nhiều vết bỏng cấp độ ba tạo thành lớp da chết dạng vòng, cần phải lọc bỏ để giảm áp lực cũng như ngăn ngừa hoại tử thần kinh ở bắp chân gây liệt.

Tống Dụ Minh cầm dao phẫu thuật, anh cắt dọc theo bề mặt da bị bỏng của bệnh nhân, sau đó cố định vết thương rồi khâu lại, dùng băng gạc phủ lên vết thương.

Khi xử lý đến vùng da ở cổ tay, Tống Dụ Minh phát hiện một điều bất ngờ. Mặt trong cổ tay trái của bệnh nhân có một vết dao rất dài, mặc dù đã bị bỏng nhưng vẫn có thể cảm nhận được vết sẹo lồi lên.

Dường như... là vết thương do tự cắt cổ tay.

Tim Tống Dụ Minh chợt khựng lại một nhịp.

Ra khỏi ICU, chồng bệnh nhân vẫn đang đứng đợi ở bên ngoài. Tống Dụ Minh gọi anh ta vào phòng nói chuyện, anh thông báo tình trạng thương tích và kế hoạch điều trị sau này cho người chồng.

Người đàn ông có vẻ bồn chồn, anh ta nắm chặt tay, vuốt ve nhẫn cưới đeo trên ngón áp út.

Sau khi giải thích xong tình hình, Tống Dụ Minh dừng lại vài giây: "Anh Thẩm, tôi có một câu hỏi mong anh trả lời thật lòng - vết sẹo trên cổ tay vợ anh là thế nào?"

"Anh nhìn ra rồi à." Nghe vậy, người đàn ông đột nhiên siết chặt nắm tay rồi ngẩng đầu, hốc mắt lập tức đỏ lên: "Vợ tôi... từ hồi cấp hai trạng thái tinh thần đã không ổn định. Chúng tôi quen nhau hơn mười năm, sau khi kết hôn, cảm xúc của em ấy mới ổn định hơn một chút. Vì muốn có con với tôi nên em ấy đã ngừng uống thuốc, cố gắng ăn uống, thậm chí còn ra ngoài đi dạo. Chúng tôi luôn mong chờ đứa con này ra đời... không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Bác sĩ, em ấy còn có thể tỉnh lại không? Xin hãy nói thật với tôi."

Nhìn thấy dự đoán tồi tệ nhất được xác nhận, lòng Tống Dụ Minh cũng trầm xuống: "Xin lỗi, chuyện này tôi cũng không thể nói trước được."

Những biến cố bất ngờ thường đi kèm với đau đớn vể thể xác lẫn tinh thần, từ khoa cấp cứu đến khoa bỏng, Tống Dụ Minh đã chứng kiến quá nhiều người khỏe mạnh bị bệnh tật dày vò đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ, huống chi cô gái này còn là một tâm hồn đã từng tan vỡ.

"Trước tiên anh ký giấy báo tình trạng nguy kịch cho cô ấy đi." Tống Dụ Minh lấy một tờ giấy từ bảng kẹp ra, điền đầy đủ thông tin rồi đưa cho người đàn ông.

"Lại là giấy báo nguy kịch." Người đàn ông nhận lấy bút giấy, tay run rẩy ấn ngòi bút ra: "Vừa rồi bác sĩ khoa nhi cũng bảo tôi ký cho con gái tôi."

"Anh đã gặp con gái chưa?"

"Rồi, con bé mới sáu tháng tuổi, toàn thân nhăn nheo, bác sĩ nói nặng hơn 500 gram, chỉ nặng bằng một hộp trứng gà."

"Trẻ sinh non ở số tháng này mà được hơn 500 gram đã là rất tốt rồi." Nghe thấy số liệu này, Tống Dụ Minh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút: "Cả hai mẹ con đều đã rất cố gắng, hãy tin tưởng vợ con anh. Tôi vừa làm sạch vết thương cho cô ấy, anh hãy vào thăm cô ấy một lát đi."

Sau khi khử trùng và thay đồ bảo hộ ở khu vực quy định, Tống Dụ Minh dẫn anh ta đến giường bệnh.

Hàng chục loại máy móc đang hoạt động cùng lúc, tiếng kêu của thiết bị y tế, tiếng hút dịch vang lên liên tục. Đôi tay đeo hai lớp găng tay của người chồng nắm lấy bàn tay đầy băng gạc của vợ.

Trầm cảm lâu năm lại bị bỏng nặng, người phụ nữ này thật sự đã bốc phải tụ bài tệ nhất của cuộc đời.

Nhưng việc thành công cứu một đứa trẻ sinh non đủ cân nặng từ bụng của cô và để đứa trẻ có một cơ hội sống đã chứng tỏ cô ấy thực sự đã rất cố gắng để mang một sinh mạng khỏe mạnh đến với cuộc đời này.

Tống Dụ Minh không thể làm gì hơn. Anh chỉ có thể hy vọng người mẹ nằm trước mặt mình cũng có thể rộng lượng với bản thân một chút.

Sau lần thăm bệnh ngắn ngủi này, bác sĩ cấp cứu đã đưa cho người chồng nhẫn cưới được lấy từ tay sản phụ cùng với một cái điện thoại bị hư.

Thôi Bằng Đào nhận được tin tức thì lập tức trở về. Các khoa cùng hội chẩn từ chín giờ tối đến tận khuya.

Ngoài sản phụ ra thì hai nạn nhân khác cũng bị bỏng hơn 60%, tình hình không mấy khả quan.

Quay lại khu vực điều trị, Tống Dụ Minh lấy điện thoại ra thì thấy tin nhắn của Trình Hướng Lê gửi từ hai tiếng trước: [Thế nào rồi?]

[Không biết nữa.] Tống Dụ Minh ngồi trên ghế dài của bệnh viện, anh mệt mỏi nhắn lại ba chữ.

Anh chỉ biết tối nay mình lại phải tăng ca.

Tuy nhiên, nếu trên đời này có sự trao đổi công bằng đơn giản như vậy, bác sĩ có thể bảo vệ bình an cho bệnh nhân bằng cách thức trắng suốt đêm thì Tống Dụ Minh cũng sẵn lòng.

Tinh thần của Châu Ngữ Nhu vốn đã không tốt, bây giờ lại không thể nói chuyện cũng như không có sức để cử động, chỉ khi chồng đến thăm cô 20 phút mỗi ngày thì tình hình mới có chút khởi sắc.

Chủ xe nối dây điện trái phép đã bị cảnh sát bắt với tội danh vô ý gây thương tích nghiêm trọng, nhưng tất cả những điều này đều không thể bù đắp lại bi kịch của ba gia đình.

Chồng bệnh nhân tạm thời ngừng làm việc, hàng ngày anh ta chạy đôn chạy đáo giữa hai khoa điều trị, giống như một con xúc xắc xoay trên bàn cờ số phận.

Theo kế hoạch, vào ngày thứ ba sau khi bị thương, Châu Ngữ Nhu sẽ tiến hành phẫu thuật ghép da lần đầu tiên. Khoảng hơn bảy giờ sáng, khi đang thực hiện công tác chuẩn bị trước phẫu thuật, đột nhiên phòng gây mê thông báo một tin xấu - tim bệnh nhân ngừng đập.

Tống Dụ Minh nhanh chóng dẫn Hàng Văn Huyên đến trợ giúp, với nỗ lực của bác sĩ gây mê và mọi người, sau hơn hai mươi phút hồi sức tim phổi, cuối cùng đã cứu sống được bệnh nhân.

Toàn bộ không khí trong phòng phẫu thuật đều rất nặng nề, suốt quá trình cắt bỏ lớp da chết, Tống Dụ Minh luôn tính toán lượng máu chảy ra, cuối cùng vì máu chảy quá nhiều nên phải kết thúc ca phẫu thuật sớm hơn dự kiến, chỉ hoàn thành được một phần ghép da ở hai chi đối diện.

Khi trao đổi tình hình với gia đình, tâm trạng của Tống Dụ Minh rất phức tạp. Làm bác sĩ nhiều năm như vậy, anh thật sự biết rõ khả năng sống sót của bệnh nhân.

Có những điều đã định sẵn là khó cứu vãn được, với tư cách là bác sĩ, Tống Dụ Minh không thể làm gì hơn, anh chỉ có thể đảm bảo sử dụng chính xác các loại thuốc và cầu nguyện cho cán cân số phận nghiêng về phía bệnh nhân một chút.

Vào ngày thứ mười sau khi bị thương, cuối cùng, vào một buổi tối sau cơn mưa, Châu Ngữ Nhu cũng qua đời vì chấn thương quá nặng dẫn đến suy đa tạng.

Lần cấp cứu cuối cùng có trưởng khoa đích thân tham gia, một nhóm người đứng quanh giường ép tim hơn năm mươi phút nhưng phép màu vẫn không xảy ra.

Ra khỏi phòng cấp cứu, Tống Dụ Minh thay bộ đồ ướt sũng ra, anh tìm đến người nhà đang thất thần đứng bên giường bệnh.

Trong tay anh ta nắm chặt hai cái điện thoại, một trong số đó đang phát đoạn video anh ta quay trong phòng NICU và đang dán vào cơ thể người vợ đang dần lạnh lẽo.

"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức." Tống Dụ Minh chắp tay trước ngực rồi cúi đầu trước giường bệnh.

"Tôi có thể chấp nhận, bác sĩ." Người đàn ông cúi đầu thì thầm: "Có lẽ thứ gì không phải của tôi, thì có làm thế nào đi nữa cũng không giữ được."

"Tôi sẽ không làm phiền nữa, anh ở lại với cô ấy thêm vài phút đi." Tống Dụ Minh nhìn giấy chứng tử trong tay rồi lại cất bút vào túi áo trước ngực.

"Chờ đã, bác sĩ." Người đàn ông gọi anh lại: "Tôi có vài lời không biết nên nói với ai, có thể làm phiền anh vài phút không?"

Lúc này Tống Dụ Minh mới nhận ra là xảy ra chuyện lớn như vậy, trong suốt mười ngày nằm viện, cha mẹ của cặp vợ chồng này không hề xuất hiện lần nào.

Mặc dù biết rằng điều này không phù hợp với quy tắc nhưng anh vẫn gật đầu: "Anh nói đi."

"Vào mùa đông năm năm trước, cái ngày mà Châu Ngữ Nhu tự cắt cổ tay, cũng là tôi đưa em ấy đến bệnh viện." Người đàn ông nói rồi kéo tay cô ấy lên, lần này không cần phải cách một lớp găng tay và băng gạc nữa: "Sau khi công việc của tôi ổn định, chúng tôi kết hôn. Khi đó không ai chúc phúc cho chúng tôi cả, bạn học của tôi thậm chí còn chế giễu tôi, nói rằng tôi tự coi mình là đấng cứu thế."

"Nhưng thật ra, tôi không thấy đó là sự cứu rỗi. Tôi chỉ là... yêu em ấy, ngưỡng mộ em ấy mà thôi. Gia đình của Châu Ngữ Nhu quá tồi tệ, nhưng em ấy vẫn nỗ lực thi đỗ vào một trường đại học tốt, tự kiếm sống bằng công việc bán thời gian và học bổng."

Đáng tiếc số phận trêu ngươi, ông trời lại muốn lấy đi quyền làm mẹ và gia đình mới vừa xây dựng của cô ấy vào đúng lúc này.

"Nếu tôi kiếm được nhiều tiền hơn một chút, không thuê căn nhà đó thì tốt rồi. Nếu hôm đó tôi về sớm hơn, dù có phải chết cháy, tôi cũng nhất định đưa em ấy thoát ra ngoài..." Người đàn ông nắm lấy tay vợ mình, điện thoại có video đứa trẻ đang thở nhè nhè, anh ta trượt xuống ngồi bên giường.

"Anh Thẩm." Tống Dụ Minh vỗ vai anh: "Chuyện đã đến nước này, hãy mang theo lòng can đảm mà cô ấy để lại, sống cho thật tốt."

Nói xong, anh xoay người rời khỏi phòng bệnh rồi đóng cửa lại.

Công việc trong bệnh viện đôi khi thật tàn nhẫn. Để đảm bảo sức khỏe tinh thần của mình, Tống Dụ Minh luôn cố gắng tránh đồng cảm với bệnh nhân.

Nhưng hôm nay, trải qua vài lần cấp cứu, nhìn thấy sinh mạng mà anh đã bảo vệ suốt mười ngày qua rời đi, tâm trạng của anh giờ đây giống như đêm đông bên ngoài, lạnh lẽo và nặng nề.

Không hiểu sao anh rất muốn nghe giọng nói của một người.

Tống Dụ Minh đi đến cầu thang, anh gọi điện cho Trình Hướng Lê, nhưng vài giây sau, anh nghe thấy thông báo "thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được".

Còn đang bay sao? Hôm nay bay tuyến nào? Đã ăn tối chưa?

Tống Dụ Minh dựa vào lan can, anh nhìn về phía sân bay Long Giang qua cửa kính lạnh lẽo.

Một lát sau, anh điều chỉnh lại tâm trạng rối bời rồi gửi cho Trình Hướng Lê hai tin nhắn:

[Mấy giờ anh tan làm? Tới bệnh viện gặp tôi chút nhé]

[Tôi không cứu được sản phụ đó.]

Lời tác giả:

Viết chức nghiệp văn sẽ không thể tránh khỏi những đoạn nhân vật đang làm việc, mong mọi người thông cảm.

Bệnh viện là nơi tồn tại cả chết chóc lẫn kỳ tích, hy vọng trên thiên đường chị ấy sẽ không còn phải khổ đau và gặp bất trắc nữa.